Ngổn ngang thơ thẩn trăm bề
Trước sân trông ngóng nhạn
về thăm quê
Mây hồng lang bạt não nề
Đồi thông ong bướm não nề
xuân sang
Bâng khuâng dòng nước ngỡ
ngàng
Bến sông sóng vỗ dở dang lỡ
làng
Gió chiều dừng lại bên
đàng
Ngàn lau nức nở bẽ bàng
xót xa...
Cách nhau vạn dặm Hằng Nga
Nhớ chi một thuở mặn mà
nôn nao
Nguyện thề cùng với trăng
sao
Đắm say ngây ngất trôi vào
hư không...
Điệu buồn cung bậc hơi
sương
Côn trùng rên rỉ suối
trong nưả vời
Khúc hờn chẳng nói nên lời
Lũy tre man mát xa xôi trập
trùng
Dầu ai ôm mặt não nùng
Ngày xuân hờ hững lạnh
lùng sơn khê
Cố quên tình cảm phu thê
Cỏ non sương điểm cành lê
nhạt nhoà
Nhìn trời mây nước bao la
Bóng xuân tức tưởi chiều
tà hoàng hôn
Phong trần dầu dãi nguồn
cơn
Xa quê biền biệt nỗi buồn
thiên thu...!
cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc
Tử: Tình Quê
5.11.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét