Lời Tri Ân
cảm ơn lời bàn cuả
Tiền Anh Thơ
Lời cuả bạn thật
là chí lý
Tớ có lòng tri kỷ
tự nhiên
Từ xa nhắn nhủ bạn
hiền
Sai con chuột nhắt
sang bên láng giềng .
Tớ cũng có ngổn
ngang tâm sự
Thơ viết trong
ngái ngủ vội vàng
Giật mình sực nhớ
ra ngày
Cái hôm quê mẹ tiễn
Thaỳ đi xa .
Ở nước Đức nhạn xa
băng giá
Tớ rét run bạn aó
đạo tràng
Kinh luân Phật
Pháp tỏ tường
Ơn Thày giúp bạn
rõ ràng chi ly
Khổ thân tớ chưa
đi lễ Phật
Đời sinh ra trôi dạt
tứ phương
Phố phường chật hẹp
tha hương
Chuà chiền chẳng
có gió sương sớm chiều .
Mái tóc đã pha màu
mưa nắng
Mà việc đời vẫn chẳng
hanh thông
Vội vàng chữ nghiã
loăng quăng
May sao có bạn meo
sang luận bàn .
Lời của bạn muôn
vàn ý tứ
Tớ xem xong là hiểu
được ngay
Đằng nào tớ cũng
viết rồi
Tuy lòng tớ có
nhưng lời khó nghe .
Thơ với phú lê thê
trần tục
Chốn cửa thiền tiếng
đục tiếng thanh
Nằm mơ nghe tiếng
đóng đinh
Mà con bật dậy
lung linh thánh đường .
Cảm ơn bạn Tâm
Quang chỉ bảo
Còn nhiều từ như tớ
dùng sai
Ôi bao thế tục
ngoài đời
Đắn đo thận trọng ở
nơi cửa thiền .
Một năm dùi mài
kinh luân
Không bằng học bạn
một lần sáng khôn
Ba năm suy tính
thiệt hơn
Không bằng đi lễ
nguồn cơn tỏ bày !
muà thu 2007 Lu Hà
Thương Em Người Vợ
Hiền
Thơ theo tâm tình
Thanh Hoàng: Thương
Thương em từ thuở
xa xưa
Miệng ăn cơm búng
lưỡi lưà cá xương
Trung du đồi cọ
quê hương
Bình Ca bến nước
trọn dòng thủy chung
Ai gây sóng gió
bão bùng
Mưa tuôn giọt lệ
vua Hùng ngàn thu
Chôn nhau cắt rốn
chia lià
Gánh gồng cha mẹ
lên tàu vào Nam
Xa quê em mới lên
năm
Tử sinh cốt nhục
tình thâm giống nòi
Ngăn sông ách nước
tai trời
Nhịp cầu Bến Hải
sương rơi lạnh lùng
Miền Nam nâng giấc
mộng vàng
Bỗng đâu gió chướng
hãi hùng tuổi xuân
Bắc phương ào ạt
tiến quân
Bảy lăm thê thảm
chồng con ngậm ngùi
Công em khó nhọc
thăm nuôi
Hận thù cải tạo cuộc
đời lầm than
Em tôi chỉ thắm
môi son
Động Hồ sóng dậy lệ
tràn bờ mi
Sớm chiều tần tảo
đôi vai
Tằm tơ mái tóc bời
bời nguồn cơn
Khó khăn chịu đựng
âm thầm
Bưã no bưã đói tím
bầm ruột gan
Ra đi cùng với chồng
con
Đất lành chim đậu
trăng tròn bình an
Thương em người vợ
gian truân
Chịu bao cay đắng
tủi hờn tha hương
Ta bà chìm nổi não
nùng
Hai lần di tản tận
cùng hành tinh
Chim ca yêu khoảng
trời xanh
Sông Thao dào dạt
quê mình nỉ non
Cửu long cuồn cuộn
sóng cồn
Giang sơn máu nhỏ
lệ tuôn nghẹn ngào
Thương em rám nắng
má đào
Lo toan bươn trải
mặn mà chồng con
Thương em đôi mắt
thiên thần
Năm canh trằn trọc
nhọc nhằn triền miên
Đoá hồng lưu luyến
hồn nhiên
Tuổi vàng trăng ngọc
suối tiên rạt rào
Theo anh chìm nổi
ba đào
Chân trời góc biển
nghẹn ngào vần thơ
Thương con kén nhỏ
ươm tơ
Miệt mài dệt vải
canh khuya thuở nào
Thương con sáo nhỏ
la đà
Bắc Ninh quan họ
ca trù sông thương
Tiếng đàn tích tịch
tình tang
Khoan thai nhẹ bước
đài trang dịu dàng
Hàng Nga lầu ngọc
gác vàng
Sao bằng trần thế
vì chồng vì con.
17.5.2010 Lu Hà
Muà Xuân Biên Giới
Cảnh trí nơi đâu đẹp
thế này
Anh đào nở trắng
nhụy vàng tươi
Cánh hoa mỏng dính
như tờ giấy
Tinh khiết cho đời
ai có hay?
Tĩnh lặng trời êm
hoa tuyết rơi
Không gian vương
nhẹ áng mây trôi
Xa xa khói toả
sương mờ ảo
Đỉnh núi vầng
dương hé nụ cười
Mắt trời soi rọi
xuống dân gian
Gieo hạt muà xuân
cho thế nhân
Nhè nhẹ mây bay ai
goị gió
Muà xuân biên giới
buổi đông tàn
Loáng thoáng nghe
như có tiếng chim
Mở toang cửa sổ
ngóng nhìn xem
Mà sao chẳng thấy
chim bay nhỉ
Náo nức lòng ta
hay trái tim ?
Có lẽ bây giờ đã
cuối đông
Hân hoan thời tiết
đón xuân sang
Anh đào nở rộ chào
xuân mới
Nên trái tim ta
cũng rộn ràng ?
Ta viết bài thơ tiễn
gió đông
Tuy rằng mưa tuyết
hãy còn vương
Miền Nam biên giới
là như thế
Pháp Quốc bên kia
trắng ngập đường.
Xuân đến đông tàn
nhớ cố hương
Giờ này quê Mẹ có
vui không ?
Nhớ ai chắc chắn bầm
gan ruột
Còn giận nưã không
chuyện lỡ làng ?...
Ra thế bây giờ vẫn
tráng niên
Tinh thần thể trạng
vẫn bình yên
Cũng may phúc đức
đời lương thiện
Rỗng lặng tâm
trong bởi tập thiền
Cứ thế tâm hồn vẫn
ngất ngây
Văn thơ phú lục
như mưa bay
Sau rồi nghĩ laị
thầm khuyên nhủ
Buồn bã làm chi hại
cái đời ?...
26.3.2008 Lu Hà
Đón Xuân Trên Đất
Khách
cảm tác từ tâm ý
Trần Trung Đạo
Đất khách quê người vẫn vấn vương
Trời xuân Mỹ quốc nhớ quê hương
Mây xa nhắn gửi về Nam Quốc
Tiếng pháo giao
thưà xuân đã sang
Tự do cánh én đã với
thiên nhiên
Nhạt khói hương thờ
cúng tổ tiên
Đã mấy xuân về con
vắng mẹ
Ở nơi viễn xứ thiếu
đàn em
Hàng xá đêm khuya
đã đỏ đèn
Hạt xuân thánh
thót vẫn triền miên
Âm thầm con bước
trên hè phố
Mộng tưởng quê
hương tiếng sấm rền
Mẹ vẫn ở nhà với
cháu con
Than hồng bếp lưả ấm
lòng xuân
Thở dài khoé mắt
rơi dòng lệ
Đất khách quê người
không bánh ăn
Ngước mắt nhìn trời
Mỹ Quốc xanh
Đường bay cướp gió
vội cho nhanh
Đưá con lưu lạc về
quê mẹ
Mang cả lòng tôi với
lữ hành
Hỡi người em gái của
quê hương
Em có buồn không
áo lụa hồng
Tình xưa vẫn đó
muà xuân ấy
Em đã qua sông đã
lấy chồng
Cầu chúc cho em
đón gió xuân
Chồng con hạnh
phúc tấm lòng son
Vắng anh thôi nhé
đừng buồn nưã
Giữ lại cho nhau kỷ
niệm buồn!
Chú Thích: Qua đọc
một bài viết cuả Anh Trần Trung Đạo trên mạng mà tôi nảy ra tứ thơ này
Huệ Thu Khóc Bà
chuyển thể thơ Huệ Thu: Khóc Hồ Xuân Hương
Ngẫm người lại
nghĩ đến ta
Ba chìm bảy nổi la
đà trần canh
Gian truân nhuộm
mái đầu xanh
Nỗi niềm cay đắng
tâm tình bi ai
" Ví đây đổi
phận làm trai"
Vẫn còn văng vẳng
tiếng người ngàn thu
Giang sơn chiến quốc
ba đào
Chặn quân xâm lược
máu hoà lệ chan
Mưa nguồn tưới khắp
dân gian
Nỉ non ai oán cung
đàn sầu đưa
Lưu Hương Ký, nét
tài hoa
Khóc ai như thể Tố
Như thương mình
Tìm đâu giưã chốn
kinh thành
Văn chương thuở
trước phồn vinh mấy nhà
Thăng long vẻ đẹp
mặt hoa
Đài trang yểu điệu
vẫn là Xuân Hương
Tao đàn lớp sóng
trùng dương
Phi thường ngang dọc
non sông tiếng bà
Cổ kim lệ đổ nến
trào
Năm canh rầu rĩ vần
thơ nghẹn ngào
Thiên tư đâu phải
tình cờ
Trâm anh ngọc bích
thói nhà thuần phong
Hây hây kià ánh
trăng vàng
Môi son má phấn bẽ
bàng Hằng Nga
Đoạn trường để lại
sầu thu
Hồng nhan bạc mệnh
thương nhau nỗi niềm
Luân hồi rỉ máu
con tim
Nhớ ai mà khóc âm
thầm Huệ Thu?
3.7.2010 Lu Hà
Nhớ Ơn Ngài
Hôm nay con thưa
cùng Ngài
Với dòng máu lệ cuả
người tha hương
Kể từ khai phá mở
mang
Giang sơn ta đó một
giòng thủy chung
Phế hưng bao lớp bụi
hồng
Núi non ngăn cản bắc
phương hung tàn
Lăm le xâm chiếm
nhiều lần
Mưu toan đồng hoá
Việt Nam sói mòn
Nhớ ơn công đức
Thánh Trần
Bao nhiêu suy ngẫm
lòng con tỏ tường
Quốc dân lâm cảnh
khốn cùng
Mắc mưu cộng sản
con đường diệt vong
Gian ngoan xảo trá
vô cùng
Trá hình yêu nước
lọt tròng Mác Lê
Hư vô chủ nghiã mập
mờ
Bao nhiêu thập kỷ
dày vò quê hương
Nhân tài trí thức
công nông
Đấu tranh giai cấp
tuyệt đường sinh nhai
Bắt nhầm còn hơn bỏ
rơi
Giết người như
ngoé thiệt nòi Văn Lang
Văn nô bồi bút phô
trương
Chủ chương chính
sách đau lòng muôn dân
Ngợi ca quỷ dữ
hung thần
Ví mình như Đức
Thánh Trần thuở xưa
Nghĩ mà tuỉ hổ xót
đau
Đôi dòng tăm huyết
trình thưa với Ngài
Lu Hà
Hữu Duyên Tương Ngộ
Cảm tác đọc thơ
Tuyền Linh: Mái Tóc trầm Hương
Yêu nhau cũng bấy
nhiêu ngày
Hương xa thoang
thoảng khói bay nghẹn ngào
Lá vàng xẻ nưả trăng muà
Nụ hôn lầm lỡ mặn
mà còn chăng ?
Lãng quên nghèn
nghẹn mùi hương
Tần ngần bến nước
xuôi dòng bi thương
Tiếc chi sợi chỉ
tơ hồng
Vì sao ra nỗi thê
lương não nùng ?
Phù du một kiếp
bão bùng
Bọt bèo trôi nổi
theo dòng trùng dương
Cơn say ảo mộng
phũ phàng
Duyên thầm bạc mệnh
hai hàng lệ rơi
Sờ tay nghe trái
tim côi
Nỗi niềm thổn thức
đêm dài người ơi !
Ra đi chẳng nói một
lời
Giận hờn xoá hết một
thời xa xưa
Không gian ảm đạm
phai màu
Rửng rưng như thể
qua bờ trầm luân
Mắt xanh thế cuộc
phong trần
Hữu duyên tương ngộ
xa gần sá chi
Vô duyên vật vã
làm gì?
Mình làm mình chiụ
ai người xót thương
Sông sâu biển rộng
mênh mông
Thuyền quyên hội
ngộ tương phùng trần duyên...
17.5.2010 Lu Hà
Rạch Tim Trả Huyết
Cho Đời
Vì sao ta phải làm
thơ
Vì đời chỉ những u
sầu khổ đau
Thương chàng Lý Bạch
ngày xưa
Vì thơ mà phải
gieo đầu xuống sông
Nhớ Hàn Mạc Tử bi
thương
Sầu vương hoen lệ
đêm trường cô đơn
Nguyễn Du trằn trọc
canh tàn
Hồng nhan bạc mệnh
trần gian sông hồ
Chữ trinh lấy hiếu
làm đầu
Bụi nào vẩn được
má đào bán thân
Bao nhiêu tâm lực
hao mòn
Tuổi già chóng đến
bần hàn thi văn
Nếu là quân tử
chính nhân
Mong đừng lưà dối
lường gàn bất minh
Mưu đồ hai chữ
quang vinh
Vì thơ mà phải bán
mình quỷ vương
Tuyên truyền miệng
lưỡi không xương
A dua nịnh bợ con
đường bất luân
Bẻ cong ngòi bút
câu cơm
Đỉnh cao danh vọng
chui luồn nhục chưa ?
Trước giờ hấp hối
thều thào
Trối trăng thủ hạ
đưa vào miếu quan
Trăm năm bia đá
thì mòn
Nghìn năm bia miệng
vẫn còn xú danh!
2008 Lu Hà
Thương Trăng Lý Bạch
Sông xưa nhớ ánh
trăng rằm
Trăng lên sông đợi
đằm đằm nhớ mong
Trăng tròn trái mọng
chín thương
Tình trăng in dấu
mộng trường nước non
Nước trong soi
bóng trăng tròn
Một thương hai nhớ
vẳng hồn thiên thu
Lửng lơ sông lặng
gió ru
Yêu vầng trăng mọc
vân du giưã giòng
Nước xuôi mang cả
tấm lòng
Hằng Nga mến gửi
theo giòng sông xưa
Sương mù che ánh
trăng khuya
Giòng sông lạnh lẽo
bơ vơ u buồn
Chờ cho sương tạnh
mây tan
Cho sông in bóng
trăng tàn cuối canh
Trăng đi sáng lại
bình minh
Sông tình laị nhớ
đêm canh trăng về
Trăng ơi! Trăng mọc
đề huề
Thuyền trôi Lý Bạch
vụng về tìm trăng
Có ai thi sỹ yêu
nàng
Hằng Nga e lệ thẹn
thùng với sông
Thương chàng lý Bạch
ngắm trăng
Vội vàng quên cả
nước sông giưã giòng
Mê trăng đến thế
là cùng
Trăng thu gieo maĩ
tình chàng trên sông
Nước trôi thương
mãi xuôi giòng
Hằng Nga ơi hỡi vì
chàng yêu trăng
Nước ra đến tận biển
đông
Ôm theo giọt nước
đẫm trăng nặng hồn
Hồn người tinh khiết
siêu nhân
Yêu nhau hiến cả
dương trần theo trăng
Mỗi khi trăng mọc
trên sông
Trăng ơi xin chớ
quên chàng thi nhân
Trăng lên thi sĩ bần
thần
Ngàn thu ai có vạn
lần trông trăng
Yêu trăng sông nước
thế gian
Còn bao bi lụy
dương trần thế nhân
Ái hà bể khổ trầm
luân
Như trăng Lý Bạch
nước sông luân hồi
Trăng lên lơ lửng
giưã trời
Vầng trăng vằng vặc
soi người ngóng trăng
Trăng tròn như
trái bưởi vàng
Thương ai dưới cảnh
trần gian hận tình
Hận vì lỡ mái đầu
xanh
Mảnh tình một khối
duyên lành chở đi
Xót thương mang xuống
tuyền đài
Xác thân tàn rữa
tim này chưa tan
Sông thiêng Lý Bạch
chưa tàn
Ngắm trăng mà laị
thương hồn vẩn vơ.
2008 Lu Hà
Vì Ai Xẻ Nghé lạc
Đàn
chuyển thể thơ Trần
trung Đạo: Em Bé Việt Nam Và Viên Sỏi
Hỡi em bé bên bờ
biển vắng
Buổi hoàng hôn lằng
lặng thương đau
Đếm từng viên sỏi
ngàn thu
Như đang gom lại u
sầu trăm năm
Trong trí tưởng miền
Nam xa nhớ
Cảnh vui vầy cha mẹ
chị em
Chia từng viên kẹo
âm thầm
Giờ là sỏi đá tình
thâm nghẹn ngào
Palawan miền xa xứ
lạ
Mới lên năm bé nhỏ
mồ côi
Mẹ cha em gái đâu
rồi?
Lẻ loi ngồi đó
sương rơi chiều tàn
Em kể chuyện lệ
tràn máu rỏ
Từ Việt nam đau khổ
xa xôi
Con thuyền tị nạn
biển khơi
Dập vùi sóng vỗ mẹ
trôi mất rồi
Cả em bé gió trôi
nước cuốn
Chị cuả em hải tặc
bắt đi
Cha thì mất hút
tăm hơi
Rì rào sóng biển hồn
ơi! Chốn nào?
Em tỉnh dậy bơ phờ
mệt mỏi
Trên ghe thuyền
tim nhói còn ai ?
Xót xa còn lại dăm
người
Sáu tuần trôi dạt
biển trời bao la
Em kể chuyện từ
đâu không biết
Mẹ cha em thảm thiết
trên tàu
Em trai một tuổi vật
vờ
Chị thì bị hiếp
trên bờ đảo hoang
Em sống xót tha
hương xứ lạ
Chiều sương rơi bạc
bẽo xa xôi
Rưng rưng ngấn lệ
buồn rơi
Đếm từng viên sỏi
ngồi chơi một mình
Em ngồi đó thân
hình tiều tụy
Suốt tuần nay chẳng
nói chẳng cười
Người qua kẻ lại
ngậm ngùi
Đồng quà tấm bánh
cuộc đời thê lương
Mai khôn lớn quê
hương còn nhớ
Miền Nam ơi! Đồng
cỏ con trâu
Cầu ao bến nước
hàng dưà
Vì sao nông nỗi
chia lìa nát tan
Ai là kẻ vô luân
tàn bạo
Chiếm miền Nam đày
đoạ lương dân
Thiên đường xã hội
Lê Nin
Nga Xô Trung Cộng
bầy đàn sói hoang
Ai là kẻ bán rừng
nhượng biển
Sống xa hoa biển lận
tôi đòi
Bá quyền tiêu diệt
giống nòi
Vạn ngàn em nhỏ mảnh
đời lầm than...
2.5.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét