Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Tình Phụ Mẫu Chùm 7



 


Lòng Mẹ Thương Con
Nhân ngày giỗ 49 Ngày

Mẹ đi đã bốn chín ngày
Con nơi viễn xứ thở dài xót xa
Nhớ thương vót bút làm thơ
Nét chì phảng phất bao la cõi trời

Tám lăm trụ thế rã rời
Còn đâu bóng mẹ giữa đời trần ai
Nguyên thần thể khí xa xôi
Không gian vắng lạnh một thời trầm luân


Mẹ như chiếc lá trên ngàn
Tháng năm vò võ trăng tàn nắng mưa
Sương pha cát bụi dãi dầu
Nỗi niềm cố quốc úa màu cỏ hôi

Bây chừ hồn lạc chơi vơi
Tiêu tan trần tục biển khơi mịt mù
Hay vào thế giới Phật Đà
Quan Âm Bồ Tát cam lồ thảnh thơi

Con còn trụ thế xa xôi
Gian nan hoạn nạn mẹ ơi dãi dầu...
Phong trần bể khổ thương đau
Sân si ái dục âu sầu héo hon

Mênh mông như sóng nước cồn
Tình thương cuả mẹ bồn chồn lòng con
Hương lòng bay khắp núi non
Giác linh vời vợi tần ngần mây trôi...!

17.4.2011 Lu Hà


Gọi Hồn Tìm Con

Bóng liêu xiêu vật vờ không vững
Khắp nẻo đường tìm dấu bước chân
Hương khói bay nưả đời khổ hạnh
Lá vàng rơi héo hắt tìm con

Mỗi sáng chiều hiu quạnh nắng mưa
Vành khăn tang đẫm lệ u sầu
Khi thân xác còn là gì nưã
Tiếng gọi hồn tê tái xót xa

Bên bờ sông vắng rợn kinh hồn
Nước đục ngầu lồng lộn khóc than
Có nỗi đau nào hơn thế nưã
Người đàn bà mất trí vì con

Mới hôm qua tiếng cười con trẻ
Nưả cuộc đời dành dụm chắt chiu
Sao bỏ lại ra đi vĩnh viễn
Theo dòng sông định mệnh âm u

Hai bàn tay xé nát hư không
Tìm bóng con biền biệt tận cùng
Tiếng gió thông trêu đuà số mệnh
Người đàn bà mất trí ven sông

Người đàn bà gọi con muôn ngả
Những chốn nơi trẻ nhỏ khắp làng
Rồi chạy theo nhìn cho rõ mặt
Suốt cuộc đời còn lại bến thương…

2.12.2009 Lu Hà

Chú thích: Hình như bài thơ này tôi đã cảm hứng mà sáng tác ra sau khi đọc thơ cuả thi sĩ Nguyễn Thành Giang



Hai Mẹ Con Người Hát Rong
cảm tác theo Nguyễn Du đi sứ Tàu: Hát Rong Phủ Vĩnh Bình

Mụ già chống gậy ven bờ nước
Em nhỏ cầm tay đi hát rong
Nghe nói ăn mày ở phủ Vĩnh
Kiếm tiền độ nhật ở bên sông .

Thuyền bên có kẻ thích nghe hát
Chúng dắt khoang thuyền không ánh đèn
Leo lắt chồng chành vưà vụt sáng
Cơm canh bưà bãi gạt sang bên

Sờ soạng lần mò ngồi góc trên
Mẹ con khép nép trăng vưà lên
So giây cất tiền đàn thê thảm
Khác lạ thanh âm cũng muộn phiền.

Nhà thuyền viết chữ cho ta biết
Dạo khúc Thế Dân với Kiến Thành
Hơn chục người xem ngơ ngẩn lạ
Hiu hiu gió thổi ánh trăng thanh .

Miệng phì bọt trắng tay rời rã
Gần một trống canh vẫn chẳng dừng
Tiền thưởng khoảng chừng dăm sáu cắc
Mẹ con lạy tạ lại lên đường .

Một trẻ một già lẫn bóng đêm
Còn quay đầu lại cảm ơn thêm
Ta nhìn chua xót đầy thương cảm
Giọt lệ trào ra trong vọng nỗi niềm

Cứ bảo Trung Hoa giàu có lắm
Ai ngờ cảnh ngộ cũng thê lương
Việt Nam xa cách muôn ngàn dặm
Sứ giả xa nhà nhớ cố hương !

Trang trọng linh đình đón phái đoàn
Ngoại giao quốc thể có phần hơn
Canh thưà cơm nguội ăn không hết
Đổ cả xuống sông đáy nước chôn.

30.8.2010 Lu Hà



Nỗi Đau Của Mẹ
phỏng theo ý tưởng Trần Trung Đạo

Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu chảy xuống bàn tay khô
Tôi không dành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người
Đời tôi như đám bèo trôi
Lênh đênh chìm nổi biển khơi mịt mù
Bao nhiêu cay đắng âu sầu
Làm ngươì lữ khách tìm đâu là nhà
Tha hương khắp trốn điạ cầu
Tấm thân trầm gưỉ nhờ vào người ta
Đất lành chim đậu tự do
Đắp xây cuộc sống mộng cầu tương lai
Ngày tàn tháng tận đêm dài
Năm canh hoen lệ bao người trầm luân
Lần hồi cơm chẳng có ăn
Bưã no bữa đói bạo tàn người ơi!
Tự do dân chủ tả tơi
Bởi bầy dã thú đười ươi bạo tàn
Rêu rao yêu nước thương dân
Độc tài đảng trị chết dần trong tim
Bao muà phượng lụi cúc chìm
Quê hương tôi vẫn im lìm xót thương!

2008  Lu Hà



Giấc Mộng Thương Hoài
hoạ thơ Nguyễn Phan Ngọc An

Canh khuya giấc mộng u hoài
Bao la sương khói Mẹ ơi, đường dài
Hồn con giưã chốn chơi vơi
Bơ vơ lạc lối thiên thai cõi trời
Mẹ con gặp lại nơi đây
Bao năm xa cách trần ai cõi người
Hàn huyên mừng tủi bồi hồi
Vì sao nông nỗi cảnh đời thê thương
Lần nào tiễn Mẹ lên đường
Hoàng hôn đom đóm vấn vương nấm mồ
Cô đơn lạnh lẽo mơ hồ
Nén hương nhang khói sương mờ đồng hoang
Mong chờ khổ ải trùng dương
Nưả vòng trái đất tha hương xứ người
Giọt mưa thánh thót hiên tây
Tâm tư buồn tủi non trời mây xa
Âm u sương phủ quê nhà
Nhớ thương mà khóc sớm chiều ngẩn ngơ
Trùng trùng điệp điệp thiên nga
Hành tinh mỏi cánh tâm tư bơ phờ
Hồn bay trong gió hoang vu
Sông hà nước chảy qua cầu khổ đau
Gió đưa cành trúc la đà
Gốc hoè tỉnh giấc nam kha Mẹ về!

25.2.2010 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét