Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Thơ Vu Lan



 




Thày Hãy Yên Tâm
kính viếng Giác linh
Thày Thích Huyền Quang

Thày đã đi rồi hỡi thế nhân
Sương thu vương nặng cõi dương gian
Chín mươi muà gió còn lưu luyến
Thương đám con thơ lạc nẻo trần


Thày hãy yên tâm trở lại nhà
Sơn hà nhân thế cõi ta bà
Đau thương chìm nổi đầy bi lụy
Rầu rĩ mưa rơi những giọt sầu

Thế giới bàng hoàng nỗi xót đau
Đàn con lưu lạc ở phương xa
Trùng dương vẫn nhớ về quê mẹ
Đám rước chiều nay lệ ứa trào

Nhớ lúc sinh thời chịu đắng cay
Giam cầm tù tội ách ma chơi
Vô thần chủ nghĩa gây nên tội
Duyên nghiệp trầm luân nặng gánh đời

Thày có làm gì lũ quỷ Hồ
Tranh quyền cố vị chẳng màng mơ
Mà sao chúng vẫn hay gây sự
Khoá chặt am chuà mất tự do

Pháp nạn Thày kêu thảm nước non
Núi sông thầm lặng buổi hoàng hôn
Đêm trường tăm tối dài nô lệ
Tỉnh dậy đi thôi hỡi các con

Thày đã dạy rồi lẽ biến thông
Giang sơn gấm vóc lại huy hoàng
Nga Xô cộng sản là minh chứng
Trận gió Đông Âu rụng lá vàng

Thời đại thông tin đã đến rồi
Bốn muà hoa lá lại xanh tươi
Tương lai Đạo Pháp cây đơm trái
Phật đã ngàn năm ở cõi đời !

2008 Lu Hà



Phơi Luá

Khi con tu hú gọi muà hè
Dạo rực hoa lòng phượng vĩ ơi
Cháu lại cùng bà phơi luá mới
Sân vàng óng ánh đẫm mồ hôi

Bà bảy mươi rồi tóc bạc rơi
Giưã trưa nóng nực quá đi thôi
Rát bàn chân trẻ vưà lên chín
Lẽo đẽo theo bà đạp luá tươi

Năm tháng qua đi lại nhớ nhà
Đất trời đâu phải ở quê ta
Mưa hay nắng vẫn thường thay đổi
Miền trung du sáng nắng chiều mưa

Hồn Bà phiêu bạt ở đâu xa ?
Cháu gửi tiền xây lại nấm mồ
Có biết chăng tìm về cố quốc
Xa quê hương gửi đám mây đưa

Ba mươi năm về lại thăm nhà
Nhìn lại cái sân cháu nhớ Bà
Chiều nắng xanh lam cơn gió lạnh
Hàng cau thấp thoáng bóng chiều tà…!

2008 Lu Hà



Xa Mẹ
viết tặng thi sĩ Trần Trung Đạo

“ Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười“

Anh đã sinh ra ở thế gian
Mà sao thiếu thốn đủ trăm phần
Lọt lòng mất mẹ nuôi không sữa
Xé nát lòng cha mỗi bước chân

Liêu xiêu mái lá cảnh lần hồi
Xin từng giọt sữa cõi trần ai
Biết bao bà mẹ lòng nhân thiện
Góp sữa nuôi anh để cứu đời

Buồn bã dài theo những tháng dòng
Đến mười ba tuổi dải khăn tang
Không cha côi cút nhà mưa dột
Ướt cả tuổi xuân nỗi đoạn trường

Mã Châu rồi laị gác Hùng Vương
Đà Nẵng lang thang bao vấn vương
Lấy gốc cây đa làm chỗ trú
Mái chuà Viên giác một đời thương

Thiếu cha, thiếu mẹ, thiếu quê hương
Người mẹ Hoà Hưng nắng cháy lưng
Một nách mẹ còn đàn đàn trẻ daị
Thêm anh là nưã bảy lần thương

Kinh tế vùng xa mẹ mót khoai
Nuôi đàn con trẻ trở thành người
Sài Gòn mưa máu còn đẫm lệ
Một nắng hai sương bóng một người

Không lẽ cuộc đời mãi thế sao
Lê thê cuộc sống trốn đi đâu ?
Tìm đâu hạnh phúc nơi nghèo khó
Xơ xác đời con mất tuổi thơ

Xin chào Viên Giác chào Duy Xuyên
Chào cả đau thương cả Quế Sơn
Chôn nhau cắt rốn làng Nghi Hạ
Đành phaỉ chia ly có một lần

Vội vã ra đi chẳng nhắn gì
Con đi nghe má, để con đi
Nửa đêm con chạy về thăm má
Lần cuối con xa những cuộc đời...

Má ở laị nhà với các em
Cho con gửi laị tuổi hồn nhiên
Nếu con may mắn mà còn sống
Ân nghiã mẹ hiền đâu dám quên

Môt chiếc thuyền nan bé nhỏ nhoi
Thân khoang chưá nặng tám mươi người
Lênh đênh sóng biển thuyền trôi dạt
Bốn hướng phương trời mây lạnh trôi

Chiến hạm cưu mang rạt sóng tình
Hoan hô chiến sỹ những người anh
Giang tay cứu vớt người tỵ nạn
Trên đất Hoa Kỳ cây lại xanh

Đếm mấy thu rồi hoa lá rơi
Nhìn mây Mỹ Quốc lặng lờ trôi
Mây ơi có lạc về quê mẹ
Cho gửi lời thăm những mảnh đời !....

Lu Hà



Giấc Mộng Thương Hoài
hoạ thơ Nguyễn Phan Ngọc An

Canh khuya giấc mộng u hoài
Bao la sương khói Mẹ ơi, đường dài
Hồn con giưã chốn chơi vơi
Bơ vơ lạc lối thiên thai cõi trời
Mẹ con gặp lại nơi đây
Bao năm xa cách trần ai cõi người
Hàn huyên mừng tủi bồi hồi
Vì sao nông nỗi cảnh đời thê thương
Lần nào tiễn Mẹ lên đường
Hoàng hôn đom đóm vấn vương nấm mồ
Cô đơn lạnh lẽo mơ hồ
Nén hương nhang khói sương mờ đồng hoang
Mong chờ khổ ải trùng dương
Nưả vòng trái đất tha hương xứ người
Giọt mưa thánh thót hiên tây
Tâm tư buồn tủi non trời mây xa
Âm u sương phủ quê nhà
Nhớ thương mà khóc sớm chiều ngẩn ngơ
Trùng trùng điệp điệp thiên nga
Hành tinh mỏi cánh tâm tư bơ phờ
Hồn bay trong gió hoang vu
Sông hà nước chảy qua cầu khổ đau
Gió đưa cành trúc la đà
Gốc hoè tỉnh giấc nam kha Mẹ về!

25.2.2010 Lu Hà



Ngày Giỗ Cha
tặng Anh Trần Trung Đạo

Đạn nổ trái rơi trúng giưã nhà
Tuôn dòng máu đỏ tắm mình cha
Ôm thân con khóc nghe tim đập
Cấp cứu trực thăng bóng xế tà

Cùng kẻ sát nhân bức hại anh
Anh Hoành trưởng tử đaị gia đình
Phải chăng chỉ có lòng tin Phật
Nên chúng giết cha bắn cả anh?…

Oan trái Duy Xuyên hận thế trần
Chưá đầy trồng chất máu thân nhân
Từ bi xả bỏ ngăn dòng lệ
Theo Phật con vâng ngậm oán hờn

Bữa cơm cha đã dặn con rồi
Có phải rồi đây cha sẽ đi
Hữu thực vô thường đâu có biết
Đời con phải chiụ cảnh mồ côi ?....

Ân oán đầy vơi tràn uất hận
Rạch tim nhắn nhủ kẻ tham tàn
Vô thần chủ nghĩa đừng hoang tưởng
Với nhũng bài thơ thấm máu tràn

Ác mộng tưởng chừng giết được ngay
Nửa đêm thức dậy xót thương đời
Bơ vơ hè phố đàn em nhỏ
Đi nhặt đời vui những tháng ngày

Thân thích ruột mềm cháu nhớ Cô
Thương đời côi cút sớm bơ vơ
Dặn dò từng tí hàng trăm việc
Nuôi trí thành thơ dệt ước mơ

Con chẳng đi tu mộng vẳng đời
Giấc mơ em nhỏ chẳng xa xôi
Mơ cha, mơ mẹ, mơ anh chị
Mơ một đời thường không lẻ loi

Giấc mơ khó kiếm ở trần ai
Trí lớn sôi lòng con phải đi
Khép cánh cửa chuà con lạy Phật
Trời xa đất lạ dựng tương lai!

1.1. 2008 Lu Hà



Bà Ơi!
tặng Vicky Trần

Bà ơi! Cháu rất yêu bà
Phơ phơ mái tóc bạc màu trần ai
Có bà cháu mới xinh tươi
Tinh cha huyết mẹ giống nòi phỉ phong
Xưa kia bà đẹp nhất làng
Để ông thơ thẩn vấn vương má hồng
Trải qua bao dặm đoạn trường
Tương lai sán lạn mái trường tự do
Tóc nâu nhỏ thật yêu kiều
Làn da trứng bóc má đào môi son
Thương bà tuổi hạc trăng ngàn
Mây vàng bảng lảng lúc gần lúc xa
Bầu trời Mỹ Quốc bao la
Cháu con đông đúc cả nhà bình an
Bà ơi!Bà đẹp vô vàn
Vicky cháu gái họ Trần mến yêu !

9.3.2011 Lu Hà



Cha Ơi!
Cảm tác từ hồn thơ Iamusa Nguyễn: Biển Chiều

Gió đưa cành trúc la đà
Hoàng hôn buông thả má đào ngẩn ngơ
Biển chiều sóng động lô xô
Có cô thiếu nữ thẩn thơ trên bờ
Sương rơi hai trái hồng hào
Dưới làn phin nõn mờ mờ kià ai...?
Đoàn thuyền ngư phủ ra khơi
Hải âu tung cánh đất trời bao la
Một đàn con trẻ nhìn cha
Vợ hiền lúi húi trong nhà sưả sang
Chắp tay khấn nguyện cho chồng
Tháng năm chờ đợi xuân hồng phôi phai
Từ xa thấy bóng thuyền chài
Rưng rưng ngấn lệ bồi bồi xiết bao
Từng đoàn con trẻ ngây thơ
Tung tăng chạy nhảy gọi cha ồi ồi !

20.2.2011 Lu Hà



Cây Mai Cuả Cha
hoạ thơ Võ Đình T iên

Hoa khóc cho người hỡi nghệ nhân
Mai vàng vẫn nở ở trong sân
Phụng Long Cha uốn thành thiên cổ
Để lại cho đời hương gió xuân

Thoang thoảng chiều nay lại nhớ cha
Còn đâu bóng dáng một thời nao
Say xưa con ngắm bàn tay khéo
Lưạ những nhành non uốn ngọn cao

Đêm ba mươi cũ còn xanh nụ
Chờ sáng hôm sau nở đón xuân
Pháo nổ reo vui mừng tết đến
Đầu năm mồng một chúc người thân

Phô sắc khoe màu bảy cánh thương
Long lanh sương đọng hội quần vương
Trong vườn ngự uyển kinh thành Huế
Vua chuá yêu loài hoa thắm hương


Khai bút mừng xuân rượu ngọt ngào
Trà ngon cảnh vật cứ nôn nao
Khói bay xác pháo vương đầy lối
Tre trúc đào mai cũng dạt dào

Đất khách xa quê quá nưả đời
Ngậm ngùi tha thiết một nhành mai
Năm nay tết đến hoa còn nở
Mồng một cha ơi lại nhớ người.

3.2.2010 Lu Hà



Nỗi Đau Của Mẹ
phỏng theo ý tưởng Trần Trung Đạo

Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu chảy xuống bàn tay khô
Tôi không dành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm ngươì
Đời tôi như đám bèo trôi
Lênh đênh chìm nổi biển khơi mịt mù
Bao nhiêu cay đắng âu sầu
Làm ngươì lữ khách tìm đâu là nhà
Tha hương lục điạ ta bà
Tấm thân trầm gưỉ nhờ vào người ta
Đất lành chim đậu tự do
Đắp xây cuộc sống mộng cầu tương lai
Ngày tàn tháng cạn đêm dài
Năm canh hoen lệ bao ngươì trầm luân
Lần hồi cơm chẳng có ăn
Bưã no bữa đói bạo tàn thẳng tay
Tự do dân chủ hiếm hoi
Món đồ xa xỉ quê tôi xói mòn
Rêu rao yêu nuớc thương dân
Độc tài đảng trị chết dần trong tim
Bao muà phượng nở cúc tàn
Mà tôi vẫn cứ âm thầm xót thương

2008  Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét