Nợ
Trần Ai
Trong
cái đầu bốc lửa
Ngùn
ngụt những lời thơ
Trào
ra từ cân não
Gào
lên tình bao la
Tình
yêu trốn ở đâu
Vướng
trời mây phương xa
Mang
nợ nần số kiếp
Bao
giờ trả lại ta?
Trong
cõi thường hư vô
Tình
yêu là mộng mơ
Sáng
tối qua cửa sổ
Ánh
bình minh hôm qua
Vì
anh tìm gặp em
Trong
ngàn triệu con tim
Như
vạn lần giọt nước
Hoá
thành mây im lìm
Chờ
nhau bên sông hà
Như
vào cõi tiên sa
Bóng
em ngồi dệt vải
Ngưu
Lang chàng ngẩn ngơ
Chức
Nữ còn giận hờn
Buổi
chiều xa u buồn
Chàng
đi và đi mãi
Mưa
ngâu sầm sập tuôn
Sao
cuộc đời bi thương
Kiện
ông trời bất công
Không
thuơng người thục nữ
Gây
bao nỗi đoạn trường
2008
Lu Hà
Anh
Lại Trở Về
Anh
đã dong buồn ra biển khơi
Lênh
đênh lục bát rỡn đuà chơi
Thuyền
anh vướng buị nơi trần thế
Chẳng
chiụ buông tha để nhẹ đời
Anh
lại về đây với vấn vương
Lời
thơ ý đẹp mộng tình thương
Giang
hồ bể ái còn bi lụy
Như
nước sông thương chẳng cạn giòng
Anh
lại về đây với bốn câu
Mặn
mà bảy chữ với tình ca
Thời
gian sao chẳng vùi trong cát
Hoa
vẫn xanh tươi đoá mộng đầu
Anh
chẳng quên đâu đôi mắt em
Nhìn
xa thăm thẳm ánh trăng đêm
Mang
theo trong cõi đời bươn trải
Mà
chẳng phai đi nhẹ nỗi niềm
Biết
đấy nhớ em là khổ đấy
Dày
vò tâm não tháng ngày trôi
Thương
cho mơ mộng hồn thi sỹ
Trời
đã sinh ra để đoạ đày
Anh
cố quên đi mà chẳng được
Tuổi
đời có phải trẻ gì đâu
Vợ
anh yêu dấu tình trong trắng
Anh
nhớ em hoài đắm biển sâu
Anh
đã sinh ra giữa cuộc đời
Để
mà thơ thẩn chẳng như ai
Người
ta say đắm mơ giàu có
Anh
chỉ mơ say có một người
Thôi
nhé qua đi một kiếp này
Muà
sau em nhớ chớ quên ai
Tốn
bao công sức cho người ấy
Viết
maĩ lời thơ để tặng người!
17.03.2008
Lu Hà
Em
Vẫn Như Xưa
Em
vẫn sinh tươi như thuở nào
Thời
gian chẳng luị cánh hoa đào
Lao
xao tâm thức hồn thơ gọi
Sống
lại tình anh bao xót xa…
Anh
vẫn mang lòng yêu dấu em
Chúc
em tươi trẻ mãi hồn nhiên
Tình
anh chẳng được như mong muốn
Nhớ
hẹn hồn thơ mơ bướm tiên
Kiếp
sau anh hoá thành con bướm
Bên
đoá phong lan của thế trần
Dù
cho nhân thế đời đen bạc
Như
mạch nước ngầm vẫn chảy tuôn
Anh
vẫn thường ngày bên vợ con
Vẫn
thương vẫn giận vẫn vui buồn
Mà
hồn anh vẫn luôn tâm tưởng
Nhớ
cánh hương lan chẳng lụi tàn
Em
đã cho anh một giấc mơ
Như
ai nằm mộng gốc cây xưa
Vu
Phần đi hẳn còn lưu lại
Nhớ
quận Nam Kha lệ ưá sầu…
Chiều
nay gió bấc đông về sớm
Cửa
sổ cài then cứ đập hoài
Tiếng
ai réo rắt cung đàn cũ
Nhớ
lại chiều mưa giọt vắn dài
Cứ
tưởng chôn vùi vào quyên lãng
Tương
tư món nợ sẽ mau tàn
Nào
ngờ năm tháng gieo thêm hạt
Giọt
nước tình yêu cứ thấm dần
Ba
chục năm rồi đi những đâu?
Có
còn nhớ lại một chiều thu
Sao
anh vội vã trong mưa gió
Lầm
lũi ra đi kịp chuyến tàu?...
Em
vẫn là em chẳng khác xưa
Thời
gian tô điểm nét xuân hoa
Lời
ăn tiếng nói thêm già dặn
Anh
vẫn tôn thờ hẹn kiếp sau
Tuy
chẳng ái ân như vợ chồng
Nhưng
lòng anh vẫn nhớ yêu thương
Vẫn
cầu vẫn chúc em hạnh phúc
Cho
trọn một đời bao vấn vương
Tâm
thức em là vợ của anh
Mẫu
người thục nữ cuả tâm linh
Đẹp
sao cho kiếp này tri ngộ
Trời
chẳng cho ta chọn ý tình…
2008
Lu Hà
Sửa Lại Một Vần
Đã
mấy tháng rồi tạm lãng quên
Đường
trần mê mải với thiên nhiên
Phong
sương tuế nguyệt du lòng khách
Chợt
nhớ hôm qua ánh mắt huyền
Anh
viết lời ca mộng chưá chan
Bài
thơ lục bát thoáng chiều hôm
Mây
xa lãng đãng hồn du tử
Nhớ
lại hoàng hôn bóng xế tàn
Anh
vẫn tương tư một nỗi buồn
Tưởng
rằng năm tháng sẽ vùi chôn
Bao
nhiêu thi phú cho khuây khoả
Thế
sự xoay vần ôi thế nhân
Sáng
nay tư lự nỗi niềm cơn
Sực
nhớ bài thơ viết lặp vần
Lục
bát tặng em mà đãng trí
Hai
câu trên dưới cũng vần lăm
Lục
bát là thơ anh rất yêu
Tố
Như thơ thẩn áng mây chiều
Vạn
câu gắn bó hồn xao xuyến
Để
lại ngàn thu đẹp dáng Kiều
Anh
sẽ vì em sửa lại vần
Để
thần vệ nữ ở tâm can
Tìm
trong tri thức và tư tưởng
Có
biết rằng ta ở cõi trần?
Vẫn
biết đời ta chẳng được vần
Trời
xanh quen thói đánh hồng nhan
Sinh
ra chỉ để vương và vấn
Quân
tử thuyền quyên nợ thế trần
Anh
phải làm thơ có thế thôi
Sinh
ra phải chiụ cảnh lưu ly
Như
là duyên phận trời cho vậy
Biết
chạy đi đâu khỏi chốn này?
Anh
chữa lại câu sửa lại lời
Cho
buồn vương vấn chóng phôi phai
Cho
thơ tròn trịa không ân hận
Muối
mặn gừng cay thế mãi thôi!
14.7.2008
Lu Hà
Thương
Em
Đầu
óc vẩn vơ vẫn nghĩ gì
Quanh
đi quẩn lại vẫn em thôi
Nỗi
niềm suy tưởng như tia chớp
Sét
đánh tiếng lòng mưa bão rơi!
Bão
lòng chồng chất đã nhiều năm
Giờ
nổi điên cuồng gió chẳng ngăn
Cơn
bão yêu thương đầy giận dữ
Thương
em bạc mệnh cái hồng nhan
Nguời
tốt mà sao chiụ thiệt thòi
Vì
em nhẹ dạ dễ tin người
Giá
em bình tĩnh đừng nôn nóng
Thì
để đời đâu đến nỗi này
Chẳng
bảo vệ em lỗi tại anh
Nữ
thần vệ nữ của trời xanh
Nửa
đêm ngước mắt hồn thơ thẩn
Như
thấy bóng em toả mộng lành
Thôi
nhé duyên tình lụy thế nhân
Bao
nhiêu độc ác thói hung tàn
Xé
nhành dương liễu vì thèm khát
Muốn
trọn đời hoa cả xác hồn...
Pháp
luật kỷ cương trò xảo trá
Vì
em chót ký vạ vào thân
Ngàn
năm lễ giáo còn lên mặt
Xéo
nát đời hoa rụng uá tàn
Anh
hiểu hết rồi cũng tức thay
Làm
thân bồ liễu có ai hay
Buá
dìu thiên hạ còn xuyên tạc
Sao
khổ em tôi đến thế này?...
Thôi
nhé nghe anh chỉ một lần
Bình
tâm mọi sự với chồng con
Chuyện
xưa dĩ vãng vùi trong cát
Bản
chất con người vốn hiểm gian.
2008
Lu Hà
Anh
Vẫn Chờ Em
Anh
vẫn chờ em nỗi thiết tha
Vẫn
mong vẫn ngóng đợi từng giờ
Mà
sao em vẫn còn e lệ
Như
đoá trà mi thẹn cuối muà
Cũng
chẳng sao đâu em khỏi lo
Cung
đàn giản dị gió sương mơ
Dang
tay nghe đón lòng ta gọi
Năm
tháng xa xôi chẳng xoá mờ
Anh
vẫn ngồi đây dạ vẩn vơ
Thương
chàng cát sĩ thuở xa xưa
Chiều
buông Phúc Xá hồn cô lẻ
Thơ
thẩn bâng khuâng mộng ngẩn sầu
Anh
vẫn ngồi đây bao thiết tha
Mong
thời gian đến tiếng hoa xưa
Mắt
huyền yểu điệu vương cành liễu
Tiếng
vọng hồn xưa lỡ chuyến đò…
Anh
vẫn ngồi đây đan tấm buồn
Mảnh
tình dang dở vẫn chưa tan
Yêu
em chẳng được như tâm nguyện
Tủi
hận ra đi lạc nẻo trần
Anh
vẫn ngồi đây nợ gánh tình
Tình
huynh nghiã đệ hỏi trời xanh
Nhớ
ai chiu chắt từ tấm bé
Giã
từ biền biệt lệ vòng quanh...
Anh
vẫn ngồi đây để chờ em
Thương
em gái nhỏ nụ tầm xuân
Tình
huynh nghiã muội bao vương vấn
Năm
tháng qua đi lệ ưá tràn
24.1.
2009 Lu Hà
Đoá
Hoa Xưa
Anh
vẫn nhớ em lỡ chuyến đò
Bàng
hoàng như thể giấc chiêm bao
Tiếng
ai như thể người xa gọi
Vang
vọng một thời mong ước xưa
Em
vẫn xinh tươi dáng trẻ trung
Tiếng
vui roi rói nét duyên nồng
Bao
giờ ô thước xây cầu nhỉ
Qua
giải ngân hà anh bước sang
Anh
đã làm cơm để gọi cha
Phiêu
diêu hồn phách chốn bao la
Thương
cho nòi giống loài đa cảm
Cánh
bèo tan hợp kiếp phù du
Trước
lúc giao thưà em gọi anh
Mừng
nhau xuân mới được an lành
Bồi
hồi quên cả lời thăm thú
Chỉ
muốn hỏi rằng vẫn nhớ anh?...
Anh
có nhớ em suốt cả ngày
Trông
vầng mây trắng lượn lờ bay
Mây
ơi nhắn nhủ về Hà Nội
Thơ
thẩn chiều nay vẫn một người…
Em
vẫn như xưa một buổi chiều
Vẫn
thương vẫn nhớ nét yêu kiều
Mong
sao trở lại muà hoa phượng
Tâm
sự cùng anh cho thoả thuê…
Đã
mấy thu rồi một thoáng qua
Đời
người như thể giấc Nam Kha
Vu
Phần tỉnh giấc còn lưu luyến
Em
gái trong mơ đoá mộng đầu
Anh
lại về đây với tuổi thơ
Bao
nhiêu đắm đuối buổi hoa mơ
Tìm
nhau êm ái thời thơ ấu
Năm
tháng trôi đi chẳng xoá mờ
26.1.2009
Lu Hà
Hận
Trùng Dương
Nưả
đời biền biệt cách xa nhau
Uất
hận trùng dương sóng ngẹn ngào
Mong
nhớ thương yêu chìm biển cả
Bọt
bèo trôi nổi kiếp phù du
Đợi
đến muà sau thì quá lâu
Trần
gian mù mịt biết tìm đâu
Chân
trời góc bể bao ghềnh thác
Tha
thẩn hồn ơi ở chốn nào?...
Em
ơi, sao lại nỡ thờ ơ
Chẳng
biết lòng nhau có mặn mà
Năm
tháng trôi đi mà chẳng biết
Để
tình theo gió lạc trời xa…
Nay
ở phương trời mộng ái ân
Ngóng
trông mây tím bóng hoàng hôn
Bâng
khuâng day dứt chiều thu ấy
Để
lại cho nhau những tủi hờn..
Em
đã yêu thương đến một người
Tình
anh thoang thoảng gió mây trôi
Hững
hờ xét nét từng câu ý
Cho
đoá hoa lòng tan nát rơi…
Em
ơi, sao lại quá ngây thơ
Chẳng
giữ tình anh chẳng hẹn chờ
Sóng
vỗ buồn trôi ra biển cả
Lênh
đênh bốn bể với tình xa
Dạn
gió phong sương đã hiểu rồi
Lòng
còn thổn thức nhớ nhau hoài
Thương
em ngắn ngủi đời con gái
Một
trái cầu gieo nưả cuộc đời….
17.2.2009
Lu Hà
Mộng
Vu Thần
Giấc
mộng Vu Thần sương khói tan
Ngẩn
ngơ lưu luyến thuở tìm xuân
Bao
nhiêu thương nhớ còn chi nưã
Gió
núi trăng ngàn với thế nhân….
Rằng
có rằng không khó nói sao
Ngại
ngùng ai bảo giấc chiêm bao
Xót
xa năm tháng hoài hương sắc
Lỡ
để cho nhau những tủi sầu
Khắc
khoải tìm ai như Đỗ Quyên
Thương
hồn Thục Đế khóc đòi xuân
Giá
như sống lại thời xưa ấy
Ai
sẽ yêu ai gấp vạn lần?...
Lần
cuối chia tay tôi đến thăm
Căn
nhà mái nhỏ bóng hoàng hôn
Lối
mòn Phúc Xá chân xào xạc
Hoa
tiễn tôi đi cõi mộng hồn
Những
gió xuân đi nắng lại về
Lòng
tôi nao nức nhớ miền quê
Thương
em gái nhỏ chưa đầy búi
Mái
tóc ngang vai chẳng hẹn thề
Chẳng
biết tình xuân có vấn vương
Hồn
nhiên mái tóc xoã ngang lưng
Xinh
tươi gieo trái cầu băng giá
Ai
rắc cho tôi muối mặn lòng
Tôi
sẽ đi xa chẳng hẹn ngày
Tình
tôi u uất nỗi sầu cay
Em
đâu thấu hiểu lòng say đắng
Lụy
để cho nhau đến thế này
Tôi
biết gửi ai mấy chục năm
Cho
người em gái ở xa xăm
Phương
xa nhắn nhủ niềm thương nhớ
Giấc
mộng Vu Thần băng giá tan?...
7.4.
2009 Lu Hà
Sầu
Tương Tư
Thơ
thẩn làm sao khổ thế này
Tương
tư sầu muộn xuốt đêm ngày
Tuổi
đời tớ có đâu còn trẻ
Vẫn
nhớ vẫn thương vẫn thở dài…
Em
vẫn lặng yên chẳng nói gì?
Hay
còn kiên nhẫn thử lòng ai
Duyên
tơ gỡ rối tình thêm nặng
Thổn
thức năm canh nỗi ngậm ngùi
Chẳng
biết tình ai độ thuở nào
Yêu
thương tha thiết sóng xô bờ
Bởi
vì năm tháng xa mờ ảo
Cách
trở ngăn sông dặm biển sầu...
Hay
vẫn chẳng tin lại có ngày?
Phù
vân tan hợp kiếp bèo trôi
Mây
xa nhắn hỏi lòng thương nhớ
Món
nợ duyên xưa chiụ lỡ làng...
Sầu
khổ tương tư ôi thế nhân
Trần
gian bạc bẽo kiếp hồng nhan
Anh
đi đón gió tình thiên hạ
Em
ở lại nhà phận phấn son
Món
nợ tương tư khổ nhỡ nhàng
Hỏi
người thục nữ có buồn không?
Xưa
kia chớm hé tình thơ dại
Mà
để ai đi pháo nhuộm đường…
Anh
viết tặng em để giải buồn
Bâng
khuâng lữ khách buổi hoàng hôn
Chiều
nay lạnh lắm thương và nhớ
Ngao
ngán mà trông tuyết mấy hòn…
13
.2.2009 Lu Hà
Trái
Tim Trương Chi
Đã
nưả đời người bao vấn vương
Em
tôi biền biệt những chiều đông
Lao
xao gió thổi đìu hiu quạnh
Lữ
khách buồn trông ngao ngán lòng
Năm
tháng qua đi khắc khoải buồn
Trương
Chi sầu tuỉ nỗi nguồn cơn
Tương
tư băng giá tình đông lạnh
Theo
xuống tuyền đài chẳng chịu tan
Nghĩ
lại thời xuân em gọi tôi
Gợi
muà phượng vĩ đoá xinh tươi
Xót
xa nếm trải bao mong đợi
Tôi
khóc thương em nưả cuộc đời….
Em
ở quê nhà có thấu chăng
Sầu
tư đeo đẳng mãi trong lòng
Sao
em lỡ để giòng lá thắm
Sóng
nước chôn vùi giưã đại dương ?...
Người
ở phương trời vương vấn hoa
Phù
du chưa trọn kiếp phôi pha
Muà
thu lá rụng ôi tàn uá
Thoang
thoảng hồn xưa mưa trắng ngâu
Anh
đã yêu em chẳng nói lên
Thương
con đò vắng bóng chàng đen
Trương
Chi nặng gánh tình muôn thuở
Môt
trái mang theo xuống cửu tuyền
19
.2. 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét