Duyên
Dáng Việt Nam
Xao
xuyến làm sao một trái đào
Miệng
cười nở nụ đoá xuân hoa
Áo
dài dân tộc hồn tha thiết
Níu
kéo lòng tôi thêm ngẩn ngơ
Đâu
chỉ mình tôi ngắm nghiá cô
Giai
nhân tài tử vẫn hằng mơ
Thái
Chân Ngọc Nữ nơi tiên cảnh
Từ Thức
lại về cõi động xưa
Duyên
dáng Việt Nam ánh mắt huyền
Tháng
năm chẳng phụ tấm lòng son
Mẹ
cha tần tảo nuôi khôn lớn
Hạnh
phúc giống nòi vẫn tổ tiên
Tôi rất
yên lòng được ngắm cô
Dù là
tấm ảnh chứ thì sao?
Quê hương ta đó thường mong nhớ
Xa cách ngàn trùng sóng biển xa…
Sóng đánh bạc đầu bao đoá hoa
Bọt bèo trôi nổi kiếp u sầu
Mối mai ngoại quốc đời cơm áo
Máu lệ nhoè rơi thân xác đau…
Tôi rất vui mừng lại thấy cô
Bình an gửi tặng mấy vần thơ
Mẹ cha anh chị bao thương mến
Đất khách quê người hưởng tự do
5.11.2009
Lu Hà
Cơn
Say Ảo Vọng
Chuyển
thể từ thơ tự do Vũ Hoàng Chương: Say Đi Em
Điệu
kèn biếc quay cuồng hương phấn
Khúc
nhạc hồng phấn chấn mê ly
Ôm
nhau ngất ngưởng đôi người
Đầu
xanh lận đận ngậm ngùi xót thương
Càng
thổn thức vấn vương tê dại
Người
hoa xưa chăn gối má kề
Mà
nay bao nỗi chán chề
Tình
xuân đã héo hết rồi yêu đương
Hồn bả
lả nhưng chân chân còn dẻo
Khúc
nghê thường cuộc rượu lẳng lơ
Lòng
nghiêng tràn hết tim yêu
Ánh
đèn tha thiết nuột nà dáng tơ
Chân
lả lướt đê mê loạng choạng
Cánh
tay hờ gợn sóng âm ba
Hoang
vu hồn gửi bao la
Ánh
đèn phai nhạt ngẩn ngơ má đào
Hãy
gượng dậy mặt hoa da phấn
Dựa bờ
vai đừng thẹn giai nhân
Tiến
lùi lạc điệu đôi chân
Xiết
tay ghì chặt toàn thân đã mềm
Trên
sàn gỗ chập chờn lảo đảo
Nhớ
làm chi sóng gió ta bà
Say
đi rượu vẫn chờ ta
Mềm
môi uống mãi mắt hoa sương mờ
Thân
mềm mại còn chưa chuếnh choáng
Cuối
chân trời phóng đãng người ơi!
Khát
khao hồn vẫn chưả say
Cung
đàn nghiêng ngả lả lơi điên rồ
Rượu,
rượu nưã làm sao quên hết
Trong cơn say thảm thiết bi ai
Sắc màu lướt mướt buồn trôi
Có ai hư ảnh kề môi rã rời...
Quay cuồng loạn đất trời nghiêng ngả
Trong men say bén lưả em ơi!
Thành Sầu lệ đổ tuôn rơi
Tìm trong ảo vọng u hoài chiều thu!
13.11.2010 Lu Hà
Sao Tàn Trăng Bạc
hoạ thơ
Hoàng Huy Giang
Xuân
chớm hoa lòng lại giã đi
Thương
tình thu rụng cóng tê vai
Non
đoài sương lạnh hồn giang giở
Bỏ lại
chiều hôm giưã tỉnh say !
Tráng
sĩ đeo guơm lên ải Bắc
Quan san muôn dặm nuối tơ lòng
Sả
thân vinh nhục vì ai nhỉ
Nghe
tiếng ngưạ reo vọng núi sông
In dấu
chân anh rỏ máu hồng
Chân
trời xa thắm dõi mây mong
Xuân
qua thu lại nhiều thương nhớ
Tuởng
bóng ai về theo gió phong….
Sáng
tối nhìn lên dãy núi xanh
Ầm ầm
thác đổ bọt sôi nhanh
Thông reo bờ suối lòng se thắt
Con bướm tìm hoa trụi lá cành
Trằn trọc bao muà em nhớ anh
Nỗi buồn hiu quạnh đêm tàn nhanh
Hải
đường lả ngọn hương man mát
Thương
đời thiếu phụ mái đầu xanh
Đêm về
gió thổi từ phương Bắc
Nghe
tiếng hồn xa dạ chẳng sờn
Em
khóc thương anh bên vọng gác
Chập trùng ánh lưả trái tim son
Vắng anh chim chóc buồn ca hát
Em ở lại nhà gối lẻ đôi
Tóc rối buồng the lười chải chuốt
Còn đâu son phấn thắm hoa cười
Cứ phải ra đi vì núi sông
Cho em năm tháng héo trong lòng
Bao nhiêu thân xác vùi khe suối
Trập trùng quan ải gió mênh mông
Kẻ thù truyền kiếp mộng xâm lăng
Thế kỷ văn minh cảnh phũ phàng
Trăng sao đêm dõi tìm Bắc Đẩu
Gưỉ gắm tình em bao nhớ mong
23.9.2009 Lu Hà
Hồn Hoa Hương Quỳnh
hoạ
thơ Hàn Thiên Lương
Thao
thức trăng lên động bóng quỳnh
Lung lay chòm sáng lá long lanh
Vầng trăng cũng biết hồn e thẹn
Lặng để tình hoa quyện thắm cành
Có phải rằng hoa cũng biết yêu
Vi vu huyền ảo giưã canh khuya
Nỉ non son sắt chờ mong đợi
Kẻo lỡ đêm sương mộng hải hồ
Hoa giữ trắng trong ngào ngạt hương
Bao đêm trằn trọc nỗi đoạn trường
Người hoa đắm nguyệt tình thơ mộng
Nở mãi trong lòng anh mến thương
Thủ thỉ từng đêm vọng ái âm
Lầu cao vằng vặc bóng soi thềm
Tình hoa dấu kín đài trang lệ
Hé nở trông trăng nụ thắm mềm
Ngào ngạt bông quỳnh toả ngát hương
Thoả thuê khao khát nỗi tơ lòng
Đêm nay em đến vườn thêm rộng
Thoang thoảng kià ai trong khói sương
Chỉ một đêm nay thành nhớ nhung
Ngày mai dấn bước kiếp thê lương
Giang hồ cát bụi còn vương lụy
Đeo đẳng tình hoa khắp bốn phương
14.12.2009
Lu Hà
Em Chảy
Mồ Hôi
tặng
Pich Hạnh
Muà
hè em chảy mồ hôi
Tụ
trên đôi má bồi hồi như sương
Lóng
la lóng lánh kim cương
Khiến
người quân tử vấn vương thế trần
Em
xinh như một thiên thần
Mắt
huyền dìu diụ nồng nàn mến yêu
Hỏi
ai sao nỡ đi tu
Gặp
em mà để tương tư khổ sầu
Em
ơi, cho đến bao giờ
Tào
khang ân ái dạt dào thâu canh
Yêu
nhau từ thuở đầu xanh
Răng
long tóc bạc tử sinh luân hồi
Kiếp
này thôi lỡ mất rồi
Thuyền
anh lăm bến ở nơi cuối trời
Hôm
nay để lại mấy nhời
Nghe
em kể chuyện cuộc đời trăng suông
Tu mi
nam tử bốn phương
Đất trời
lồng lộng dở dang ngậm ngùi
Nhờ may có mạng liên hồi
Không gian điện toán tình người thiết tha
Biết bao trí tuệ vô bờ
Lòng anh xao xuyến mặn mà nhớ nhung
Xót xa cho phận má hồng
Sớm khuya đèn sách thành công học hành
Nhưng mà trời chẳng công bình
Văn minh xã hội tiến nhanh lạnh lùng
Đàn ông đầy rẫy ngoài đường
Thân lươn quằn quại hãi hùng làm sao...?
Thương em anh gửi bài thơ
Năm canh rầu rĩ má đào phôi phai
Nhưng mà đời vẫn còn dài
Trước sau em sẽ gặp người đáng yêu...!
21.2.2011 Lu Hà
Tôi Phải Lòng Cô
Tôi phải lòng cô Tố Nữ ơi !
Giai nhân trong ảnh vẫn mỉm cười
Hương hoa phong nhụy đài trang nhã
Thắm cả lòng tôi cả đất trời
Tôi vẫn ngắm cô đắm đuối hoài
Bồng lai đâu phải chốn xa xôi
Duơng trần lạnh lẽo mơ tiên cảnh
Giấc mộng đêm qua thoáng mất rồi….
Vạn kiếp phôi pha vạn cuộc đời
Phong trần cổ lục có ai hay
Tương tư sầu nặng cho đau khổ
Gió táp mưa ngàn vẫn chẳng lui
Tôi đã đi tìm khắp thế gian
Giăng giăng ánh mắt tóc mây ngàn
Lai
sinh chắc chắn còn bi lụy
Thơ
thẩn hoàng hôn lúc xế tàn
Thiếu
nữ Tây Thi sánh với cô
Luân
hồi chuyển kiếp có ai ngờ
Ngọc
ngà duyên dáng hồn muôn thuở
Bến
nước thuyền xưa thôn Trữ La
Người
đẹp hay là ảo giác đây
Nâng
hồn thi sĩ gió mưa bay
Tâm
tư mộng tưởng hoài thương nhớ
Vũ trụ
bao la nhớ đợi chờ….
Tôi vẫn
thẩn thơ ở cõi đời
Bao
năm lưu lạc xót thương hoài
Phải
chăng duyên phận trăm ngàn kiếp
Hỏi lại
trăng ngàn ai với ai?
12.9.2009
Lu Hà
Phận
Đàn Bà
Đàn
bà là mẹ thế gian
Mà
sao phải chịu phong trần đớn đau
Nguyễn
Du trằn trọc thương sầu
Duyên
tình dang dở ngàn thu u buồn
Chém
cha cái kiếp hồng nhan
Chữ
tài chữ mệnh khéo hờn ghét nhau
Anh
hào thi bá năm châu
Thuyền
quyên yểu điệu má đào lệ chan
Hằng
Nga Ngọc Nữ Thái Chân
Lầu
son côi cút muôn vàn khổ đau
Trời
còn đày xuống ta bà
Làm
người dương thế mái đầu bạc phơ
Mấy
khi gặp được chàng Ngưu
Mưa
rơi tầm tã bên bờ sông tương
Cuộc
đời như một dòng sông
Chảy
hoài chảy mãi tình thương đàn bà...
Nhờ
ai mang nặng đẻ đau
Ba
năm nhũ bộ mà ta nên người
Bạo
hành kià lũ đười ươi
Thương
thân bồ liễu ngậm ngùi khổ đau
Nam
Hàn Đài Bắc làm dâu
Con
sen đưá ở chồng già tủi thân
Đắng
cay ngậm cục bồ hòn
Cắn
răng mà chịu ma tàn xương phơi
Bán thân cho lũ làng chơi
Chết lăn chết lóc còn ai thương mình...!
15.2.2011
Lu Hà
Hoàng
Hôn
hoạ
thơ nàng Thanh Huyền
Thơ
thẩn hoàng hôn đượm má hồng
Sầu
đong năm tháng lận vào trong
Anh
xa biền biệt vui người mới
Có nhớ
tình em giưã nẻo đường?
Cát
trắng sương mù bãi biển hoang
Thuyền
ai thấp thoáng khói tơ mùng
Nao
nao cỏ lạnh con đường cũ
In dấu
chân anh lá ngập đường
Phưọng
vĩ quê nhà đã trổ hoa
Anh
ơi! Còn nhớ nhụy hoa đầu
Quê
hương nghèo khó lòng son thắm
Biết
có ngày nào ta có nhau?
Câu
truyện tình xưa ai nỡ quên
Ngàn
thu trăng nhớ khóc Huyền Trân
Khắc Chân can đảm vào hang sói
Công Chuá trở về với nước non
Nếu có ngày mai mộng cuối trời
Mong sao cho lại được thành người
Hoàng hôn em đợi nơi đầu sóng
Anh nhé yêu em trọn cuộc đời
Anh đã đi rồi, anh ở đâu?
Nỗi niềm em gưỉ đám mây xa
Hoàng hôn tắt bóng chân trời rộng
Em nhớ anh nhiều, anh mến yêu!
16.9.2009 Lu Hà
Hoàng Hôn
hoạ thơ nàng Thanh Huyền
Thơ thẩn hoàng hôn đượm má hồng
Sầu đong năm tháng lận vào trong
Anh xa biền biệt vui người mới
Có nhớ tình em giưã nẻo đường?
Cát trắng sương mù bãi biển hoang
Thuyền ai thấp thoáng khói tơ mùng
Nao
nao cỏ lạnh con đường cũ
In dấu
chân anh lá ngập đường
Phưọng
vĩ quê nhà đã trổ hoa
Anh
ơi! Còn nhớ nhụy hoa đầu
Quê
hương nghèo khó lòng son thắm
Biết
có ngày nào ta có nhau?
Câu
truyện tình xưa ai nỡ quên
Ngàn
thu trăng nhớ khóc Huyền Trân
Khắc Chân can đảm vào hang sói
Công Chuá trở về với nước non
Nếu có ngày mai mộng cuối trời
Mong sao cho lại được thành người
Hoàng hôn em đợi nơi đầu sóng
Anh nhé yêu em trọn cuộc đời
Anh đã đi rồi, anh ở đâu?
Nỗi niềm em gưỉ đám mây xa
Hoàng hôn tắt bóng chân trời rộng
Em nhớ anh nhiều, anh mến yêu!
16.9.2009
Lu Hà
Cái Rốn
Là Cái Rốn Xinh
Khen cho cái rốn cuả ai
Phây phây trắng nõn bồi hồi lòng tôi
Rốn là một đoá hoa nhài
Hương thơm ngào ngạt dụ loài bướm ong
Thương cho quý cụ quý ông
Ngắm thì cũng dở dùng dằng ngẩn ngơ
Nam
nhi quân tử công hầu
Văn
nhân thi bá vẩn vơ sớm chiều
Bần
thần tư lự đăm chiêu
Cũng
vì cái rốn yêu kiều xa xôi
Rốn
đem trình diễn công khai
Chôn
nhau cắt rốn bồi hồi thiết tha
Rốn
thương khúc ruột quê nhà
Giang
sơn ta đó bốn muà khổ đau
Dù
cho rốn có đi đâu
Năm
châu bốn biển cũng là Việt Nam
Rốn
xinh rốn đẹp vô ngần
Lạc Hồng
rốn ấy nồng nàn lòng ta
Rốn
mang huyết mẹ tinh cha
Muà
đông giữ ấm muà nào đem phơi...?
Nhớ
khi rốn chảy mồ hôi
Hây
hây gió thôi kịp thời lau ngay
Trung
tâm vũ trụ là đây
Ba ca hoan hỉ tháng ngày nỉ non
Nhớ thời mẹ đỏ con son
Một dao cắt rốn lệ tràn bờ mi
Thương con bé nhỏ giưã đời
Oe oe bú mớm là người nhân gian!
Hôm ngay nhìn rốn cô Ngân
Trái tim thương mến trăm lần mẹ ơi!
11.2.2011
Lu Hà
Cái Rốn
Đẹp Cuả Nàng Natalie Ngân
Cô
người thiên hạ xa xôi
Mà
sao tôi cứ bồi hồi nhớ cô...?
Thiết
tha cái rốn nở hoa
Thắm
tình mẫu tử thuở nào xa xưa
Sợi
dây truyền giọt máu đào
Cho
tôi được sống chính là rốn đây
Càng
nhìn càng ngắm mà say
Nõn
nà rốn trắng tràn đầy mật ong
Rốn
là khúc ruột tình thương
Tổ
tiên dân tộc quê hương giống nòi
Thấy
cô tôi lại bồi hồi
Nhớ bầu
sưã mẹ nhớ người năm nao
Nhỏ to rộng hẹp nông sâu
Mỗi người mỗi vẻ la đà trần ai
Phù du trong cõi luân hồi
Canh khuya nhỏ lệ xót nơi nhau mình
Cám ơn tạo hoá thánh minh
Tạo ra cái rốn nuôi tình nhân gian
Chao ôi, cái rốn cô Ngân
Hồng hào trắng trẻo vạn lần ngẩn ngơ...
Nôn nao các cụ nhà ta
Thương chàng nho sĩ vẩn vơ sớm chiều
Đêm nằm mộng tưởng trăm điều
Nhất là cái rốn yêu chiều cuả ai...?
11.2.2011
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét