Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Chùm Thơ Tình Dài 35



 



Tranh Tố Nữ

Hỡi người Tố Nữ cuả tôi ơi!
Buồn bã nhớ cô mấy tháng trời
Có biết hay không trong giấc mộng
Tình cô đã bén cái duyên tôi


Tuy chưả bao giờ được thấy nhau
Mà sao tôi cứ vấn vương sầu
Dương trần biển rộng mênh mông quá
Gói ghém lòng tôi chẳng thấy sao?

Dám hỏi rằng cô sống ở đâu?
Thời gian năm tháng chóng phôi pha
Giờ này chắc hẳn tay bồng bế
Trái chín hương hoa chẳng héo màu

Than thở mãi hoài mong gặp nhau
Thương hồn say đắm ngóng trong mơ
Hỏi thăm vạn kiếp đời trôi nổi
Ai trách rằng ai lỡ hẹn hò?...

Tôi đã đem lòng quý mến cô
Phương xa chắc hẳn có ai ngờ
Si mê bao kẻ trong nhân thế
Trông ảnh mà say như bướm hoa?

Chẳng biết rằng cô có nhớ tôi
Lung linh ánh mắt chắc đang cười
Người đời ra thế mà vui phết
Chẳng biết chẳng quen cứ nhớ hoài

Cứ tưởng lâu rồi sao nhãng quên
Nhạt mờ tơ tưởng đoá thần tiên
Vô tình lên mạng kià ai thế
Vẫn đẹp như xưa ánh mắt huyền....

10.8.2009 Lu Hà




Bên Kia Có Lạnh
chuyển thể thơ Nguyễn Bính: Hành Phương Nam

Trải gió bụi phương Nam hành lạc
Cả hai ta lần bước về đâu ?
Mấy muà con én bay qua
Ngày vui chẳng thấy âu sầu vậy thay!

Lòng cay đắng xá chi hớp rượu
Chốn bơ vơ ăn đậu ở nhờ
Lời thề Tư Mã năm nào
Kinh cừu chưa mặc qua cầu gió bay

Kẻ chí khí chôn vùi cơm áo
Trói thân ta mộng ảo nước mây
Gặp nhau mừng tuỉ phút giây
Thương nhau từ thuở cõi đời bi thương

Nợ trần thế thê lương một món
Sòng đời thua lận đận trắng tay
Quê nhà ở mãi xa xôi
Ngắm làn mây trắng cuối trời lang thang

Tâm giao mấy tha phương cầu thực
Bạn cùng nhau miền Bắc thân yêu
Ly tan lá rụng la đà
Người ơi! Buồn lắm ai mà chẳng đau

Mặc nghèo khó vui cho sớm tối
Dám ăn tiêu cạn tuí thì sao
Ngày mai có nghiã gì đâu
Cuộc đời là mấy muà thu lá hồng

Ruồng rẫy chán ngọc vàng son phấn
Mắt đỏ lên thân phận bọt bèo
Kinh kha quán lạnh sương chiều
Khay vàng tay biếu má đào môi son

Cho dù có thân tàn ma dại
Nhiếp Chính ơi, gặp buổi cơ hàn
Mặt băm nơi chốn phong trần
Ai người nhận xác thế nhân xem thường

Mơ mộng hão năm sang tết đến
Văn tự thiêu cổ hận sương mù
Gươm cùn trời đất bơ vơ
Phong yên đã dấy bốn muà trăng suông

Ngồi giưã chợ ven sông réo gọi
Uống cho say mà đợi thế nhân
Thế nhân mắt trắng túi khăn
Hai tay chống gậy bần thần bước qua

Dằn chén hất cao đầu cỏ dại
Nấm mồ hoang tê tái khói bay
Người ơi! Người đã đi rồi
Bên kia có lạnh như đời năm nao?

13.4.2010 Lu Hà




Chiều Thu Viễn Xứ Nhớ Người

Chuyển thể từ thơ Hàn Thiên Lương: Chiều Thu Tây Bắc

Thu về mây trắng cảnh buồn
Lang thang mấy đám chờn vờn non xanh
Giọt mưa viễn xứ bao quanh
Xót xa nỗi nhớ lòng mình ngẩn ngơ

Chiều thu Tây Bắc bơ vơ
Bạn bè xưa cũ bao giờ gặp nhau
Kẻ còn người mất ở đâu?
Nghìn trùng xa cách thương đau u hoài

Giang sơn tiên tổ ngậm ngùi
Mấy ai chung thuỷ chưa phai tấc lòng?
Đỏ đen manh chiếu phũ phàng
Cuộc cờ chén rượu bốn phương đất trời

Chiều thu Tây Bắc xa xôi
Oán hờn chồng chất sương rơi não nùng!
Tình người như nước sông thương
Bọt bèo sóng cả hãi hùng biển khơi

Hợp tan bao lớp mây trôi
Quê nhà thống thiết tương lai dập vùi
Hai muà mưa nắng than ôi!
Sống đời lay lắt tháng ngày sầu đưa...

Nuí rừng bạc bẽo xanh xao
Thoi đưa thấm thoát bể dâu canh tàn
Đêm thu trăng lệ ưá tràn
Hồn về cố quốc nỉ non muôn vàn!

19.10.2010 Lu Hà




Ác Mộng Đêm Trường

Cơn ác mộng bao người thường gặp
Nơi dương trần e ấp tình ai
Chẳng đưa vào cõi thiên thai
Lại diù nhau xuống tuyền đài khổ đau

Chốn mênh mông lơ mơ trần thế
Gặp tiên nhân ngọc nữ yêu kiều
Mặn mà khoả nước chiều thu
Bỗng đâu khói toả hồn ma trêu đuà

Ôi kinh hãi trăng tà bóng thảm
Chúng sinh sầu ảm đạm lần than
Nỗi niềm chẳng rõ nguyên căn
Mây đen bão nổi Bắc Nam điêu tàn

Đoàn mãi quốc bầy đàn phương bắc
Kéo nhau về thảm khốc tháng tư
Buá liềm cờ đỏ dương cao
Trống chiêng ảo mộng cơ đồ đảo điên

Bao cô gái bán thân nuôi miệng
Mỹ đi rồi việt cộng về đây
Đổi ngôi lịch sử vơi đầy
Chén cơm manh áo mộng đày đêm thâu

Em gái nhỏ ngày xưa hiền thục
Cha đi tù mẹ lạc trời tây
Họ hàng thân thích nhờ ai?
Kẻ còn người mất cuộc đời bi thương

Ôi! mộng mị thê lương ập xuống
Suốt đêm trường cũng chẳng buông tha
Thái Chân bỗng hoá thành ma
Xót đau thế kỷ em là chứng nhân

Lê chân bước thân tàn ma dại
Bao hình hài phố tối đèn xa
Lạnh lùng ai nỡ bước qua
Thương em gái nhỏ thuở nào yêu thương

Trái tim nát hoa lòng tan tác
Chén lệ sầu xa bước em đi
Cầu xin Đức Mẹ đoái hoài
Mộng tan tỉnh lại khóc cười thế nhân

18.11.2009 Lu Hà




Diêu Linh Tàu Lá Diêu Bông

Diêu Linh tàu lá diêu bông
Mảnh mai tơ liễu bên dòng sông xanh
Hoàng Cầm yêu chiếc là xinh
Mấy muà tìm hái mộng tình ái ân

Bồng bềnh hai trái đào non
Thướt tha yểu điệu môi son má hồng
Chị ơi em muốn làm chồng
Chị chờ đợi nhé diêu bông nồng nàn

Mấy muà xuân hạ âm thầm
Thu đông chẳng thấy mưa dầm chị thương
Đến khi chị đã có chồng
Bạc đầu thi sĩ diêu bông vẫn tìm!

Tháng ngày u uất trong tim
Chị về cưả Phật tình Cầm bơ vơ
Nước sông Đuống chảy lững lờ
Kià ai sớm tối bơ phờ ngẩn ngơ?

Diêu Linh đi lễ cưả chuà
Trùng trùng duyên khởi biết đâu mà lần?
Cầu cho Phật độ từ tâm
Nhân sinh vương vấn nỉ non Hoàng Cầm

Lòng người dân quốc Việt Nam
Tình yêu da diết theo tầm thời gian
Bây giờ tưởng đã như gần
Luân hồi trôi nổi mưa vần gió xoay

Diêu bông cánh lá dập vùi
Đốt đèn nhỏ lệ đầy vơi hao gày
Hôm nay mới có một ngày
Hồn thơ gửi cánh nhạn bay tặng người!

15.1.2011  Lu Hà





Hoàng Hôn
hoạ thơ nàng Thanh Huyền

Thơ thẩn hoàng hôn đượm má hồng
Sầu đong năm tháng lận vào trong
Anh xa biền biệt vui người mới
Có nhớ tình em giưã nẻo đường?

Cát trắng sương mù bãi biển hoang
Thuyền ai thấp thoáng khói tơ mùng
Nao nao cỏ lạnh con đường cũ
In dấu chân anh lá ngập đường

Phưọng vĩ quê nhà đã trổ hoa
Anh ơi! Còn nhớ nhụy hoa đầu
Quê hương nghèo khó lòng son thắm
Biết có ngày nào ta có nhau?

Câu truyện tình xưa ai nỡ quên
Ngàn thu trăng nhớ khóc Huyền Trân
Khắc Chân can đảm vào hang sói
Công Chuá trở về với nước non

Nếu có ngày mai mộng cuối trời
Mong sao cho lại được thành người
Hoàng hôn em đợi nơi đầu sóng
Anh nhé yêu em trọn cuộc đời

Anh đã đi rồi, anh ở đâu?
Nỗi niềm em gưỉ đám mây xa
Hoàng hôn tắt bóng chân trời rộng
Em nhớ anh nhiều, anh mến yêu!

16.9.2009 Lu Hà




Canh Sương Tức Cảnh
cảm tác qua đọc bài " Tự Cảm" cuả Nguyễn Khánh Chân

Trập trùng mây trắng mênh mông
Nghe mùi cỏ dại mà vương cõi lòng
Đàn ai dạo khúc sông trăng
Rưng rưng ngấn lệ côn trùng nỉ non

Hằng Nga hiu hắt lầu son
Thiên thu bạc mệnh muôn vàn khổ đau
Chờ ai gió bụi sông hồ
Tháng năm biền biệt vẩn vơ sớm chiều

Vào ra tưạ cưả buồn thiu
Hàng phong lã chã mĩ miều muối sương
Ngẩn ngơ nuối tiếc vô cùng
Mang Kiều ra lẩy một chương não nùng

Nâu sồng thắt đáy lưng ong
Tình thù tuyết hận đáy sông phũ phàng
Hồn bay theo gió bốn phương
Tình chàng giưã chốn dạm trường biển khơi

Phong trần cổ lục đầy vơi
Gối chăn mà ngán kiếp đời phù du
Đêm suông mù mịt trăng sao
Khánh Chân tự cảm nghẹn ngào trần ai

Hồng trần bão tố mưa rơi
Chúng sinh lăn lóc ngậm ngùi xót xa
Trải qua một trận bể dâu
Bờ mê bến giác lao xao sóng cồn

Trăm năm tuyết hận phong trần
Nghìn thu trôi nổi ái ân luôn hồi ! ! !

20.8.2010 Lu Hà




Tâm Sự Với Thu

Phải chăng Thu có chuyện buồn
Nên em không muốn nỉ non giãi bày
Đêm khuya lòng dạ bùi ngùi
Ngẩn ngơ trong cõi đi về người ơi!

Luôn hồi sinh tử chia ly
Bọt bèo trôi nổi anh ơi! có buồn?
Anh như một áng mây ngàn
Thoảng qua trăng gió muôn vàn vấn vương...!

Để rồi lạnh lẽo trăng suông
Tìm đâu ra chốn thiên đàng trần gian
Lòng Thu cay đắng trăm phần
Đâu như anh tưởng giản đơn bình thường

Anh đừng xao động bâng khuâng
Sông tương bên đục bên trong xuôi giòng
Biết sao trong cõi vô thường
Anh đừng bận bịu cho lòng em đau

Đông tàn xuân chớm hoa đào
Tốn công vô ích mầm hoa chưa xoè
Cánh hoa u uất trăm bề
Nên chưa chiụ nở anh ơi! chớ buồn?

Gõ đi gõ lại bần thần
Vẩn vơ thi sĩ cù lần làm thơ
Lúc này trời lạnh hắt hiu
Mình em phải chịu biết bao ưu phiền

Thôi đi hãy để Thu yên
Lòng Thu đang rối em xin anh nhiều
Anh chờ mong đợi bến yêu
Thuyền em không lái bến bờ nào đây?

Lênh đênh sóng vỗ dập vùi
Bao nhiêu u uất biển khơi rì rào
Lòng sao bề bộn nôn nao...
Máy tính bị nhiễu bật ra bật vào

Mong sao đừng hết hơi thơ
Hay tay anh chắp xin chờ trăng lên
Ngoài trời ảm đạm như rên
Thôi đành chịu vậy không nên quấy rầy

Vì sao lại có sự này?
Giận anh hay có vui vầy riêng tư...?
Chúc Thu bớt nỗi ư tư
Quyên đi bao nỗi đớn đau sự đời

Bàn tay ngón ngắn ngón dài
Trần ai lắm chuyện muôn người Thu ơi!
Làm sao tránh được ý trời
Lòng riêng chưa động ý người trung nhân?

Trải bao cay đắng phong trần
Dối gian lường gạt muôn vàn đớn đau
Dám đâu mà lại thiết tha
Nhân tình thế thái biết đâu mà lần...

Trăng khuya lạc lõng trên ngàn
Biển người vô tận lúc gần lúc xa
Lòng Thu trăm mối tơ vò
Năm canh rầu rĩ sớm trưa âu sầu

Nuôi con gánh nặng trên đầu
Tình thâm mẫu tử má đào phôi phai
Anh ơi ! Giọt lệ đầy vơi
Ngoài hiên thánh thót sương rơi canh tàn

Tỉ tê non nỉ ái ân
Trùng dương thăm thẳm lại còn nhớ em?
Mộng hồn thơ thẩn im lìm
Chẳng ôm chắng ấp trái tim thêm sầu

Mênh mông trí tưởng vô bờ
Giác quan thức dậy xôn xao đợi chờ...
Gần xa ảo vọng hư vô
Giơ tay quờ quặng bóng mờ mờ xa...

Thở dài não nuột canh khuya
Tâm linh vời vợi bên cầu tìm nhau
Lá rơi xào xạc bơ phờ
Nước trôi hờ hững lững lờ về đâu...?

Ôm nhau sưởi ấm cho nhau
Sẻ san thống khổ nỗi đau thế trần
Hỏi han chăm chút ân cần
Nụ hôn lạnh ngắt tấm thân u hoài

Chỉ là sinh khí anh ơi!
Không xương không thịt ngậm ngùi xót xa
Mênh mông sóng nước xô bờ
Bồng bềnh hoang đảo âm u rợn rùng

Gặp nhau giưã chốn muôn trùng
Hải âu tung cánh hãi hùng biển khơi
Thuyền tình chấp chới chơi vơi
Có anh cầm lái cho đời Thu vui...?

Ngại ngùng ngần ngại làm chi?
Mấy khi tri kỷ giưã đời gặp nhau
Tử Kỳ cùng với Bá Nha
Phượng cầu Tư Mã má đào ngẩn ngơ

Anh xin từ tạ trước sau
Tri âm tri kỷ tình thơ suốt đời
Thông minh vốn sẵn tính trời
Con nhà gia thế mấy đời phỉ phong

Hai ta cùng bậc cùng hàng
Tâm hồn trí tuệ như giòng biển xanh
Miên man anh viết thơ tình
Thiên thần cũng phải hiển linh bồi hồi

Sao em chẳng nói đôi lời?
Để anh sầu khổ viết hoài mãi thôi
Thu ơi! Anh khổ lắm rồi
Nỉ non than vãn giưã trời mưa rơi

Toàn thân ướt đẩm bốc hơi
Áo quần sũng nước dưới trời mưa tuôn!

25.1.2011 Lu Hà




Ly Rượu Màu
hoạ thơ Hàn Thiên Lương- Nguyên Hà

Giọt đắng sầu đong lệ rỏ màu
Xa hương buồn thảm áng mây đâu
Hồn thương biển gọi ngày xưa ấy
Biền biệt mà trông trận đổi dâu

Khổ ải trùng dương nỗi nhớ nhà
Đêm khuya trằn trọc suốt canh tà
Vì ai gây nỗi ra dâu biển
Chia cắt lòng ta cảnh xoá nhoà?

Tha hương đất khách nhớ sông hồ
Đất mẹ ngày xưa nghẹn tứ thơ
Năm tháng qua đi miền ảo vọng
Đại dương lồng lộn sóng trăng mờ

Gió lạnh thu về rụng lá bay
Nhìn nhau nước mắt chưá chan đầy
Nỗi đau muôn thuả tình non nước
Tổ quốc quê nhà cơn gió mây?...

Chén buồn gịọt lệ ngâm bài thơ
Muá giáo non sộng trải mấy thâu
Thương đau tủi hổ hồn tiên tổ
Mà sao ai nỡ vẫn làm ngơ?...

Anh hãy cùng tôi ly rượu màu
Lung linh ánh nước khóc thương đau
Bảy lăm năm ấy anh còn nhớ
Thảm hoạ theo nhau vượt biển sầu…

23 giờ đêm 20.8.2009
Lu Hà

Một Mình Sầu Tư
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Bâng khuâng giưã cảnh u sầu
Hoàng hôn rủ bóng bạc màu trần suy
Thẩn thơ sầu đọng những gì
Thông đàn lạc điệu trời thì đổ mưa!

Nỉ non sầu mộng ngẩn ngơ
Hồn pha sương tuyết trăng mờ khói xa
Nước non ngấn lệ sông Hà
Quê hương yêu dấu tuổi già mẹ mong

Thơ bay nhuộm khói hương lòng
Theo về quê mẹ trôi dòng trần gian
Trùng dương xa cách vạn ngàn
Thương người thiếu phụ lệ tràn vì ta

Trời sầu đất thảm kêu la
Non xanh biển rộng tìm đâu là nhà
Nhạc vàng văng vẳng gần xa
Dạm đường cách trở bạc màu gió sương

Mây xa núi ngự sông hương
Cố đô cổ kính ai thường nhớ không?
Thuyền xưa chiếc bách long đong
Thân ta chiếc lá trôi dòng tử sinh

Hôm nay buồn ngắm trời xanh
Bên song cưả sổ bất bình non sông
Thân cô lữ khách dặm trường
Bùi ngùi chén rượu mà lòng nao nao

Quê hương ở tận phương nao
Rừng chè đồi cọ đò đưa ngạt ngào
Đồng xanh sông nước bến bờ
Lao xao cá nhảy tuổi thơ vui đuà

Đường làng bướm trắng vờn hoa
La đà mặt nước bóng cò lả lơi

Hàng tre mái tóc đìu hiu
Thuyền ai chài lưới ra khơi vắng nhà
Cuốc cày mưa nắng sớm khuya
Con ong cái kén nương dâu chiều ta

Quê hương văng vẳng từ xa
Dưng dưng chén lệ sầu tư ngậm ngùi
Chập chờn le lói sương rơi
Kià ai thơ thẩn lẻ loi một mình

 25.7.2009 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét