Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Chùm Thơ Tình Dài 6



 


Nàng Là Ai

Nàng là chim thiên nga
Hay là con cá bống
Để lòng ai rung động
Xao xuyến ánh trăng tà

Ôi giấc mộng thiên thai
Áo trắng hồng xinh xắn
Nửa đêm cũng vừa vặn
Trong cõi đời trần ai


Tôi phải biết làm sao
Nghe cung đàn nức nở
Tiếng côn trùng than thở
Khắc khoải bao mộng hờ

Dòng suối trong nên thơ
Sương mờ như thơ thẩn
Duyên tình ta lận đận
Chờ nhau đến bao giờ?

Tôi hỏi nàng là ai?
Thướt tha mây tuyết ngọc
Da trắng như trứng bóc
Thơm tựa bông hoa nhài

Ôi trời ơi! Người ơi!
Năm canh thừa ân ái
Lâng lâng hồn thư thái
Để đời buồn mãi thôi...

Ôi, cảnh ngộ ly tao
Bao đêm dài lắm mộng
Ôi, trời cao biển rộng
Hãy thương cứu vớt tôi...

viết tặng Nguyễn Kim Tuyến khi đọc bài thất ngôn bát cúi: Nằm Mộng
12.4.2014 Lu Hà


Mảnh Đời Cát Bụi
viết tặng Mai Hoài Thu khi nghe diễn ngâm bài thơ: Đêm Nguyệt Cầm

Hoàng Đức Tâm ngâm thơ như khóc
Mai Hoài Thu theo bước chân ai
Nguyệt cầm nức nở canh dài
Hồn buồn hoang dại hình hài thảm thương

Tôi cũng khóc dặm trường bi tráng
Người chiến binh cay đắng xót xa
Dọc ngang rừng núi xông pha
Thân tàn ma dại sơn hà lầm than

Bên nấm mộ trần gian ảm đạm
Hàng thông reo thê thảm khói bay
Nợ tình vương vấn trả vay
Mênh mông sa mạc cát dày nắng mưa

Nghe sóng vỗ dồn đưa hưng phế
Trường Sơn ơi! Trần thế đá mòn
Lênh đênh biển cả u buồn
Giao thoa một thuở có còn nhớ chăng…?

Xác thân rữa vầng trăng cổ độ
Nắm xương tàn đau khổ ăn năn
Cơn say hoài vọng chứa chan
Làn môi thiếu phụ phai dần thời gian

Còn đâu nữa tuổi xuân ân ái
Lá thu rơi tê tái hoàng hôn
Bên song cửa sổ đòi cơn
Hằng Nga nhỏ giọt sầu tuôn cung vàng…!

20.4.2014 Lu Hà



Hoài Cảm Tương Tư

Thang mây lên hỏi ông trời
Duyên tình theo ngọn sóng dồi biển đông
Lòng sầu nức nở thê lương
Biệt ly xứ xở quê hương giống nòi

Mộng hồn khắc khoải chơi vơi
Nửa đời  xa nước lệ rơi đôi hàng
Người xưa chải tóc sang ngang
Hoài lang dạ cổ ngỡ ngàng chiều thu

Cung đàn Tư Mã Tương Như
Văn Quân sáo trúc vi vu điệu buồn
Từng xuân cánh én bồn chồn
Lờ mờ dĩ vãng nụ hôn năm nào

Bụi hồng thương cảm ly tao
Phong ba mấy độ phấn đào còn đâu
Phù du rêu móc chân cầu
Mới đây mà đã mái đầu bạc phơ

Sen vàng lãng đãng như mơ
Phượng rơi cúc nở hững hờ sương rơi!
Trần ai biền biệt xa xôi
Thông reo lá rụng biển khơi trập trùng

Đồi hoang mưa gió não nùng
Chập chờn ánh sáng tận cùng khổ đau
Vấn vương cỏ úa dãi dầu
Kìa ai ngồi bến giang đầu đợi ai…?

viết tặng Vanessa Le
19.4.2014 Lu Hà



Giống Một Người Chết Trong Tôi*
cảm tác từ thơ và ảnh minh hoạ của Vanessa Le: Chỉ Là Em Thôi

Hỡi cô gái mắt to tròn lúng liếng
Để lòng tôi chết điếng mãi thôi
Một thời trai trẻ xa xôi
Hồn thu lãng đãng mây trời vẩn vơ

Ngày xưa ấy giấc mơ huyền ảo
Tháng ngày nào lảo đảo men say
Lý gian tình lại thẳng ngay
Miệng đời nhân thế đắng cay phũ phàng

Đừng oán trách lỡ làng đôi lứa
Con Buppe chan chứa nụ cười
Ngây thơ nên sự đã rồi
Người  em sầu muộn lệ rơi đôi hàng…

Tình biền biệt không quay trở lại
Đời trần ai tê tái khổ đau
Ngược xuôi gió bụi dãi dầu
Phong ba tuyết nguyệt bể dâu đoạn trường…

Trời cho gặp thiên hương thục nữ
Đóa phù dung đau khổ người ơi!
Phải chăng duyên phận chơi vơi
Xót xa nuối tiếc bồi hồi ngẩn ngơ

Cơn gió lốc đôi bờ trắc trở
Sóng đại dương nức nở thương yêu
Nghẹn ngào quầy quả tiêu điều
Trái tim băng giá hoang chiều lá bay…!

*Viết theo cảm xúc xa xưa
15.4.2014 Lu Hà




Thương Lưu Huyền Đức Và Tôn Phu Nhân *
tặng A-V

Đã ốm mà ta vẫn chẳng yên
Bâng khuâng trằn trọc nhớ triền miên
Tâm viên ý mã như đồ trận
Gia Cát Khổng Minh giữa trận tiền

Đâu phải anh hùng nghiệp bá vương
Phụng Long thuở trước Ngoạ Long Cương
Chẳng qua là ngã si tình nặng
Múa bút xôn xao cõi mộng trường

Trường Giang sóng dậy thuyền quân tử
Vẫy gọi ái tình Lưu Sứ Quân
Triệu Vân cắp giáo theo phù trợ
Giang Nam đàn hạc bóng Phu Nhân

Huyền Đức ra ông cũng thế ư ?
Lụy tình chẳng quản chốn binh đao
Một mình xông thẳng vào hang cọp
Công Cẩn ngàn thu thẹn tủi sầu

Tôi với tướng quân ngoại ngũ tuần
Kẻ thì binh giáp kiếp gian nan
Tôi hèn múa bút than thân khóc
Hai kẻ tình si hỡi Sứ Quân

Huyền Đức lẻ loi thành Bạch Đế
Phu Nhân rơi lệ cánh hoa đào
Ngậm ngùi thương cảm người con gái
Nơi đền Đồng Tước khoá xuân thu...

Ai ở phương xa có thấu chăng
Nhớ người nhắn nhủ với lời vàng
Truyện xưa tích cũ còn lưu lại
Để khỏi phụ nhau sự nhỡ nhàng.

*Tôn Phu Nhân là em gái út của Tôn Quyền, thường gọi là Tôn Nhân hay Tôn Thượng Hương.
Nghe nói khi biết tin Lưu Bị chết, bà ở Đông Ngô đã trầm mình xuống sông.

23.2.2008 Lu Hà




Mộng Hồn Sầu Mơ
viết tặng Mai Hoài Thu khi nghe bài “ Ngày Về “

Ngày về anh sẽ đợi em
Bên dòng suối mát êm đềm trăng lên
Nghẹn ngào thổn thức triền miên
Bao nhiêu kỷ niệm lạc miền xa xôi

Thơ em vọng cuối chân trời
Trùng dương sóng vỗ bồi hồi người ơi!
Nôn nao thấy lại nụ cười
Dấu yêu còn đọng chơi vơi chân cầu

Sương rơi ướt đẫm mái đầu
Dòng sông cuồn cuộn nương dâu bến đò
Cánh cò cánh vạc bơ vơ
Bèo xuân héo úa hững hờ cá bơi

Tháng năm gió cuốn bụi đời
Duyên còn say đắm lả lơi mây chiều
Làn mội tím lạnh mĩ miều
Hoài lang dạ cổ sáo diều ngân nga

Em về tìm lại căn nhà
Mái tranh xơ xác mẹ cha tuổi gìa
Vườn xưa eo óc tiếng gà
Con đường lầm lội gốc đa cuối làng

Rưng rưng ngấn lệ ngỡ ngàng
Dìu nhau ôn lại dở dang đoạn trường
Cánh đồng hoang vắng thu hồng
Chìm vào cõi mộng thiên bồng sầu mơ…!

8.4.2014 Lu Hà



Anh Là Cơn Gió Bay Qua

Anh đến với em như là cơn gió
Một thoáng qua bên suối lệ ê chề
Anh là gió em vẫn là mây trắng
Để ngàn thu nuối tiếc tiếng thông reo

Anh vẫn thế vẫn chai lỳ năm tháng
Tóc sương bay vương nặng nỗi ưu sầu
Đời vỡ mộng quán trần gian u ám
Ru hồn đau bước tới cõi hư vô

Đời chỉ đẹp khi linh hồn bất tử
Soi tinh cầu để lại nét xinh tươi
Sống và chết có gì đâu em nhỉ
Em bơ phờ than khóc đoá hoa rơi

Đừng tủi hận muà xuân về ngắn ngủi
Thương cuộc tình rũ rượi dưới phong ba
Yêu nắng sớm reo vui cùng hoa lá
Rồi tan đi trong nắng nhạt mây chiều

Xưa em nói nguyện cùng anh son sắt
Thao chân anh bốn bể khắp chân trời
Nghe họ mạc nên em thành thách đố
Anh ngậm ngùi cơn gió thoảng chia ly

Đám cưới không nên bạn bè thất thố
Cánh rồng bay lồng lộn hận trời cao
Con chuột nhắt nép mình trong hang tối
Tuổi tý thìn sao trọn mối duyên tơ…?

2.10.2008 Lu Hà



Hiu Quạnh Tuổi Già

Phơ phơ chòm râu bạc
Ông lão ngắm trời mây
Hồ Gươm buồn nức nở
Cơn sóng lòng chua cay

Còn chi thời tuổi mộng
Nàng đã rời xa ta
Nơi chân trời góc bể
Mưa gió bến sa bà

Con rùa già ngơ ngác
Thanh kiếm bạc tìm đâu
Cả một thời oanh liệt
Lã chã hạt sương đầu

Lòng sầu dâng nhung nhớ
Cảnh tượng thật thê lương
Hoa phượng rơi lả tả
Còn ai nữa mà thương

Hàng liễu xanh biêng biếc
Bao kỷ niệm thương đau
Nước hồ trong sủi bọt
Cá bơi dưới chân cầu 

Chiếc xe đạp cọc cạnh
Lẻ loi dựng ở bên
Han rỉ theo năm tháng
Mang nỗi buồn triền miên !

cảm xúc từ thơ và ảnh của Liên Lưu: Nhớ Quê
4.4.2014 Lu Hà




Mảnh Hồn Nức Nở Sầu Tuôn
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Đà Lạt - Lời Cuối Cuộc Tình

Tôi chưa đến ghé thăm Đà Lạt
Hồn thơ say dào dạt chơi vơi
Mưa bay xa tít chân trời
Côn trùng rên rỉ lệ rơi đôi hàng

Hồ than thở lỡ làng dang dở
Bao mối tình nức nở người ơi!
Sương rơi ướt đẫm chân đồi
Mây bay thung lũng lẻ loi tình buồn

Hồn theo gió nguồn cơn sầu tủi
Bước chân em thui thủi cô đơn
Mảnh mai bờ liễu bồn chồn
Ngậm ngùi hiu quạnh sầu tuôn đoạn trường

Suối róc rách thê lương ảm đạm
Dế dạo đàn thăm thẳm bi thương
Chia ly trăm ngả bụi hồng
Má hồng thiếu nữ tha phương chốn nào

Lời tình cuối nghẹn ngào than khóc
Hãy trở về con dốc nẻo xưa
Bờ tre khóm trúc gốc dừa
Cheo leo đỉnh núi trăng vừa cười duyên

Kìa ai đó triền miên cay đắng
Đợi chờ hoài bóng dáng thân yêu
Nôn nao thiếu phụ yêu kiều
Hương bay tà áo mĩ miều hoàng hôn.

6.4.2014 Lu Hà




Mùa Hè Dĩ Vãng

Hoa phượng đỏ, tâm hồn bay bổng
Má em hồng, giấc mộng thiên thai
Nhớ nhung trằn trọc canh dài
Nửa đêm thức dậy u hoài mãi sao ?

Anh chẳng hẹn đợi chờ nhắn nhủ
Biết tình em ấp ủ trong lòng
Gặp nhau thờ thẫn sân trường
Lâng lâng áo trắng đoạn đường làng ta

Hoa cúc đã nhạt nhòa rười rượi
Cánh phượng tàn tức tưởi thu về
Còn đâu tu hú gọi hè
Ve sầu non nỉ não nề hồn anh

Một chiều nọ tan tành mây khói
Trái tim anh nhức nhối khổ đau
Nhà em dạm ngõ trầu cau
Mẹ cha hứa gả làm dâu xóm đoài

Kể từ đó bi ai ảm đạm
Cõi trần gian thê thảm em ơi!
Anh chưa kịp ngỏ đôi lời
Bóng em khuất nẻo lệ rơi đôi hàng

Anh thổn thức mây vàng bảng lảng
Bao mùa hè dĩ vãng trào dâng
Đóa hoa phượng cũng bẽ bàng
Còn đâu bóng dáng dịu dàng thướt tha

Thuyền theo lái em là gúa phụ
Còn anh là cha của đàn con
Phải chăng hoa cũng biết buồn
Xứ người lạc lõng nguồn cơn điệp hồ

chia sẻ cùng Vanessa Le
3.4.2014 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét