Vô Duyên Bất Kiến
Ngộ nhận bảo là yêu
Mà đâu phải tình yêu
Vô duyên còn vương vấn
Cho cõi đời khổ đau
Câu chuyện thành bi ai
Nhắc lại để làm chi
Chôn vùi trong dĩ vãng
Hỏi lòng sao thảng thơi?
Lạnh lùng chẳng biết đau
Giận hờn chi gió mưa
Cơn mưa thành màu nhiệm
Sét đánh chẳng lià nhau
Còn chiều mưa cuả tôi
Mang nỗi niềm xa xôi
Cách xa vài thập kỷ
Khi nàng đứng bên tôi
Mấy chục năm trôi qua
Còn đâu xanh mái đầu
Ai buộc ta phải nhớ
Bóng hoàng hôn lu mờ
Chẳng thấy giận thấy thương
Dửng dưng cõi vô thường
Ra đi không ngoảnh lại
Yêu đâu mà vấn vương
Nàng đã có người yêu
Ăn ở với người ta
Tháng năm dài săn đuổi
Khát khao tình trăng mơ…
23.11.2009 Lu Hà
Tiễn Bạn Lên Đường Tòng Chinh
cảm tác theo ý thơ cuả Thâm Tâm
Đưa tiễn bạn lòng buồn vời vợi
Tôi có nghe sóng dội trong lòng
Hoàng hôn rỏ giọt sương trong
Thách ghềnh mây phủ bước đường trần ai
Bụi hồng trần người đi kẻo mỏi
Xa gia đình lầm lũi dửng dưng
Không sông thiếu bóng trăng suông
Nỉ non hò hẹn lỡ làng tuổi xuân
Dáng côi cút trên con đường nhỏ
Dặm nẻo xa ấp ủ chinh nhân
Quyết nuôi chí lớn phong trần
Thương người Li Khách dấn thân hiểm nghèo
Mẹ ở lại ba thu mòn mỏi
Chẳng an tâm còm cõi chờ mong
Hoa sen nở rộ ao làng
Khuyên em hai chị tuôn dòng lệ rơi !
Chiều hôm trước tỉ tê trò chuyện
Nhắn nhủ hoài căn dặn thiết tha
Sáng nay trời chưả vào thu
Em trai mắt biếc nghẹn ngào khăn tay
Em bé nhỏ chia ly bịn rịn
Đi thật rồi biết đến khi nao
Bao giờ anh trở lại nhà
Mẹ thà như chiếc lá đa cuối muà
Khăn tay ướt đầm đià rỏ lệ
Chị thì coi hạt bụi mù xa
Em cay giọt rượu la đà
Đời say thì mấy muà thu lá vàng
Gió heo hút nưả vầng trăng tỏ
Mây thu về bóng đổ thềm vương
Ngậm ngùi Li Khách khóc thương
Tiếng đời xô động chiến trường gọi Anh !
16.2.2010 Lu Hà
Bác Hữu Loan Ơi !
c ảm tác thơ Hà Phương: Giận Bác Hữu Loan
Cháu giận Bác ra đi vội vã
Để cho đời nức nở thương đau
Bên đồi sim tím hoang vu
Mưa ngâu sùi sụt nụ hoa đầu muà
Đồi sim tím âu sầu năm tháng
Giưã đất trời lãng đãng sương rơi
Thương yêu nhớ vợ u hoài
Bến sông hoa nở ngậm ngùi em ơi!
Cõi trần tục tỉ tê khâm phục
Một đời người khổ cực bi thương
Đoạ đầy Tố Hữu bất lương
Đấu tranh giai cấp thù riêng vợ chồng
Vợ Tố Hữu mặn nồng duyên cũ
Nhớ Hữu Loan món nợ thâm tình
Tiểu nhân sủi bọt râu xanh
Ghen tuông rờn rợn tử sinh phong trần
Cháu khóc bác Hữu Loan thuở nọ
Buổi loạn ly điên đảo trần ai
Biển dâu một cuộc vơi đầy
Cam lai khổ tận giưã đời thương đau
Đồi sim tím muà hoa ngào ngạt
Gió vi vu tha thiết người ơi
Linh hồn ở chín tầng mây
Bồng lai bột hải cõi trời vân du!
29.3.2010 Lu Hà
Ai Có Hay Chăng?
Ai có hay chăng, ai nhớ ai
Mà ai hờ hững dửng dưng hoài
Hỏi xem muôn vạn lần số kiếp
Đã có khi nào, ai với ai?
Có lẽ ngày xưa lâu lắm rồi
Vườn hương e lệ bóng xuân mai
Dạt dào quân tử mơ thành bướm
Truyện thuả ngàn thu mộng ngấn dài
Giấc mộng đêm qua đã thấy gì ?
Nàng tiên quen quá cõi thiên thai
Thì ra ai đã gieo dương thế
Ảo ảnh hồn mơ cảnh dị kỳ....
Cuộc đời như thể giấc chiêm bao
Bể thảm ngàn năm vẫn mịt mù
Trùng trùng duyên khởi nghe than khóc
Mùi vị hư không một giấc mơ
Chẳng lẽ tình ta có thế chăng?
Ngàn năm ảo mộng vẫn thinh không
Lòng còn thổn thức đòi duyên nợ
Tỉnh dậy thành thơ kẻo nhỡ nhàng....
Tôi kể cho đời mộng vẩn vơ
Mà người dương thế vẫn làm ngơ
Cõi đời giả tạm sao buồn thế
Mộng để ngàn năm nhé đợi chờ
Ta cứ thầm mong cứ đợi hoài
Người tình trong mộng có hay chăng
Thiên thu vạn kiếp buồn thăm thẳm
Biết đến bao giờ ai với ai?...
11.8.2009 Lu Hà
Uổng Công Mái Tóc Xuân Thì
hoạ thơ Đỗ Qúy Bái
Gửi gắm lòng em một gói thề
Nỉ non anh nhé nhớ mang nghe
Chôn rau cắt rốn đừng quên nhé
Nam Bắc đường thông chóng lại về
Anh thả tình em trong túi nang
Nâng niu qúy hoá nặng như vàng
Túi trên trấn thủ chen vòng ngực
Nịt chặt ôm anh mãi dập ràng
Ngoái lại sao trời em ở đâu
Nhẫn tâm ai chắn giưã cây cầu
Đôi bờ sôi sục chung dòng chảy
Uất hận bao giờ ta gặp nhau?...
Thôi thế thì thôi mấy chục năm
Thời gian đằng đẵng bọt sôi tăm
Chân chim vảy cá chờ mong ngóng
Bờ lạnh tường rêu thiếu bóng xăm…
Thế kỷ đi qua trọn nưả vòng
Lênh đênh biển động loé hừng đông
Đầu xanh mái tóc còn đâu nưã
Bụng ỏng da mồi uổng phí công
Xót thương Chức Nữ ngóng Ngưu Lang
Biền biệt bao năm trống hội làng
Cờ đỏ giương cao cười ngạo nghễ
Còn đâu gói tóc gió nhênh nhang…
13.7.2009 Lu Hà
Hội Ngộ Trăm Năm
tặng Trúc Linh Mai: Thơ Ứng Khẩu
Vốn thời thích vận thơ ca
Văn chương sách truyện đọc qua thích liền
Nghề văn em thích giáo viên
Mà sao lận đận trần duyên thế này...
Phải chăng vận số không may?
Cam lai khổ tận đắng cay ngậm ngùi
Sống sao cho trọn kiếp người
Xót xa cô giáo lần hồi thập phương
Thương đàn em nhỏ quê hương
Nhưng mà nghiệp dĩ vấn vương tủi sầu
Theo nghề kế toán nhức đầu
Hôm nay bày tỏ trước sau rõ ràng
Ngày qua tháng lại làng nhàng
Em đâu có dám mơ màng giàu sang
Chưa từng móc ngoặc gian thương
Mồ hôi nước mắt thê lương đồng bào
Anh đừng hỏi nưã thêm rầu
Cỏ cây khô héo muà thu uá vàng
Sinh nhai nghề nghiệp lỡ làng
Xuân qua thu lại dở dang cuộc đời
Nói ra càng cảm ngậm ngùi
Nhiều nhà no đói lần hồi chẳng ra
Dịu dàng yểu điệu Tiên Nga
Xinh tươi như đoá trăng ngà là Mai
Luân hồi xin được đầu thai
Một dao chém thớt là người thủy chung
Áo dài tha thướt cải lương
Nghe Mai tâm sự sầu mang bời bời
Phải chi chiụ tiếng thị phi
Kiếp sau xin nguyện tìm người tôi mong
Mặc nghề kiếp sống vương mang
Chẳng sao miễn có tấm lòng vàng soi
Miên trường kế toán phôi phai
Hận vì giả trá tanh hôi đồng tiền
Thôi Mai đừng có buồn phiền
Lòng trời soi tỏ nỗi niềm trần ai
Lòng vàng chẳng sợ mờ phai
Cây thông nguyện đứng giưã trời mà ca
Thuyền quyên một vẻ xuân đào
Thuyền tình bốn bể dạt dào biển khơi
Ái hà sầu muộn đầy vơi
Thả neo em biết tìm nơi bến nào?
Còn chàng nay ở nơi nao?
Để em buồn khổ bên bờ nhớ thương
Hoàng hôn mấp mé sông Tương
Hồn thơ theo ánh trăng vàng mà bay...!
29.1.2011 Lu Hà
Ai Khổ Vì Tôi
Tặng Tracey Vu
Bao nhiêu người đã vì tôi?
Mà rơi nước mắt biển khơi ngậm ngùi...
Sinh ra trong cõi trần ai
Thuyền tình bể ái luân hồi nổi trôi
Xác xơ một nắm hao gày
Hàng hiên lã chã sương rơi nghẹn ngào
Ai còn ai mất biết đâu...?
Bụi hồng vương vấn phong ba má đào
Cám ơn hương nhụy ngọt ngào
Tracey là họ tên là nàng Vu
Hỏi rằng quê quán nơi nao?
Mẹ cha vẫn khoẻ cả nhà yên vui?
Muà xuân Tết đã đến rồi
Chồng con hoan hỉ bồi hồi đón xuân?
Hay rằng trăng gió mưa ngàn
Ở nơi viễn xứ lưã lần rồi quên?
Họ hàng gốc gác tổ tiên
Khói hương nghi ngút ưu phiền đắng cay
Việt Nam thăm thẳm mây bay
Con cò lặn lội ở nơi cuối trời
Đầu năm xin gửi mấy lời
Chúc cô an lạc xinh tươi yêu đời
Sang năm sinh một cháu trai
Hay là con gái cả đôi là mừng!
31.1.2011 Lu Hà
Ba Cây Trúc Xinh
Ba cô xinh quá là xinh
Dưới trời nắng hạ xanh xanh mái đầu
Mấy ai an ủi Hằng Nga
Thẹn người trần thế bây giờ đẹp hơn
Dõi trông khắp ngả nhân gian
Lạc Hồng giống ấy môi son má đào
Ba cô tưà tưạ như nhau
Phất phơ giải lụa hồng hào tuổi xuân
Ngẩn ngơ như ánh trăng ngàn
Mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười
Hoa khôi ở tận Cali
Mắt huyền lóng lánh cho ai bồi hồi...
Hồn thơ thoang thoảng bên tai
Thầm thì hỏi nhỏ cho tôi hôn đào
Yến oanh khúc khích thì thào
Mây hồng lãng đãng rì rào biển khơi
Dong thuyền hạ cố tới nơi
Bồng lai tiên cảnh rước mời ba cô
Ba cô thèn thẹn xuống đò
Màn huỳnh trướng phủ đỏ màu hoàng hôn
Đàn ca nhị sáo nỉ non
Nghê thường dạo khúc trần gian u hoài
Say xưa chén rựợu mao đài
Thế nhân ghẻ lạnh người ơi đừng về
Đường xa dạm nẻo sơn khê
Quê nhà lạc lối ngậm ngùi xót xa
Dân nghèo bưã nói bưã no
Cùng tôi bốn bể chu du đất trời
Một nhời như thớt chém đôi
Nhất ngôn quân tử chân mây góc trời!
3.1.2011 Lu Hà
Thời Ấu Thơ
Ơ kià em gái nhỏ
Thơ thẩn chơi bên đường
Tôi ngậm ngùi xót thương
Bóng xưa thời thơ ấu
Dấu trong miền dĩ vãng
Năm tháng chẳng phai tàn
Âm thầm như trăng rầm
Nơi quê hương nghèo khó
Tôi nhớ người bạn gái
Cùng lũ trẻ chơi đuà
Bên hố đen ngày xưa
Khoét sâu bằng trận pháo
Chúng tôi vui láo nháo
Trò chàng rể nàng dâu
Thành hai họ thông gia
Kết giao bằng sắt thép
Mùi mồ hôi nhễ nhại
Chú rể lưng cháy đen
Cô dâu lại rất hiền
Mắt nhung huyền lóng lánh
Khom lưng làm kiệu rước
Chia đều gái và trai
Quan khách vang tiếng cười
Bỗng kinh hoàng la lối
Bầu trời mưa đạn pháo
Đinh tai chớp sáng loà
Tan tác như đàn gà
Tìm sao nơi ẩn nấp
Mạnh ai người ấy chạy
Thân bé nhỏ chân trần
Tiếng nổ nghe rất gần
Bên gốc cây bụi cỏ
Mưa pháo vưà tạnh hẳn
Chúng gọi nhau í ới
Hãi hùng từng mảnh rơi
Hè nhau đi tìm bạn
Hoàng hôn vưà ập tới
Chẳng thấy bóng cô dâu
Nàng trốn ở nơi đâu ?
Bọn trẻ con ngơ ngác
Rồi có tiếng oà khóc
Bọn trẻ lao tới nơi
Cô dâu đã chết rồi
Máu me mềm rã rượi
Như con chim vỡ tổ
Chạy đi tìm mẹ cha
Chúng đứng sát cạnh nhau
Rung toàn thân nức nở
Bóng đêm trùm bao phủ
Leo lắt ngọn đèn khuya
Bên tấm ảnh âu sầu
Lâm râm lời cầu nguyện
Lãng đãng trời mây xám
Nơi đất khách quê người
Chú rể thời xa xôi
Hồn thơ về cố quận
cảm tác thơ của ai đó trên mạng.
21.11.2009 Lu Hà
Xin Chớ Phiền Lòng
tặng Nguyễn Văn Thơ
Một bài thơ viết ra
Như làn gió thoảng qua
Hăng hăng mùi bọ xít
Hương cay mờ sương khuya
Sống trong cõi trần gian
Buổi hoàng hôn suy tàn
Bóng đè lên xã hội
Thương cuộc đời lầm than
Vết seọ dài trên lưng
Hay mượn tiếng văn chương
Như lòng anh muốn nói
Bao cuộc tình thê lương
Đâu phải chỉ riêng anh
Con chim hận trời xanh
Yêu ma và rắn rết
Cắn tan giấc mộng lành
Một vần thơ xa xôi
Đeo đẳng mãi u hoài
Hư hư và thực thực
Biết nói làm sao đây?
Một cuộc tình xa xưa
Hay nhặt được ở đâu?
Trong cõi đời đen bạc
Mà viết thành ra thơ…
Tâm hồn ưa mặn mà
Những duyên dáng thiết tha
Lãng đãng vầng mây bạc
Đêm thu huyền trăng mơ
Ôi! Anh Nguyễn Văn Thơ
Bài thơ đã viết ra
Xầm xì và bàn tán
Khen chê làn gió qua
Đọc thơ mà thấy cay
Trong cay mà có say
Bồ hòn sao mà đắng
Thế gian thường xưa nay
16.11.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét