Đàn Sáo Quê Hương
chuyển thể từ thơ
Trịnh Ngữ Ngôn: Sáo Già Và Muà Đông
Gió hưu hắt muà
thu buổi sáng
Con sáo già lững
thững qua sông
Ngẩn ngơ ngậm hạt
sương trong
Đôi bờ xơ xác muà
đông sắp về.
Muà đông tới ê chề
tê tái
Dấu chân chì đau
nhói sáo ơi!
Tuổi già buồn bã
mưa rơi
Mồi ngon chẳng thấy
đầy vơi nỗi niềm
Rơm cỏ cũng triền
miên khan hiếm
Cánh đồng hoang
thê thảm thiếu ăn
Trâu bò cùng với
muôn dân
Rưng rưng ngấn lệ
thương đàn sáo con
Đời lận đận cháu
con khôn lớn
Núi rừng xanh chó
sói khuyển dương
Lợn lòi nanh vuốt
bất lương
Muôn nơi ảo vọng
ruộng đồng héo hon
Loài người cũng
gian ngoan hiểm ác
Lắm mưu mô thâm độc
đa đoan
Mẹ cha căn dặn nỉ
non
Chớ nên nhẹ dạ mồi
ngon lưới bày
Bao cay đắng hiểm
nguy chống trả
Thoát gông cùm chó
má lưu manh
Oán hờn hận tới trời
xanh
Nuôi con vất vả
năm canh mẹ sầu.
Đêm giông bão trời
mưa gió thét
Chớp sáng loà rét
buổt âm u
Nhỏ nhoi chiêm chiếp
rên la
Đói ăn sáo khóc
tìm đâu ra mồi ?
Thôi ráng ngủ quên
đi con nhé
Qua đêm trường mẹ
sẽ vì con
Sáng mai lần kiếm
mồi ngon
Ngày đông giá lạnh
biết lần nơi nao?
Hãy thóp bụng ông
cha từng đã
Chớ hát hò lầm lỡ
véo von
Loài người độc ác
gian ngoan
Chuyên chính vô sản
bạo tàn chịu tha ?
Nghe mẹ dạy bơ vơ
ngơ ngác
Đàn sáo con nhớn
nhác bảo nhau:
Bắc Nam chung một
sơn hà
Sân si tội lỗi gà
nhà đá nhau...
Rồi hy vọng mộng
mơ roi rói
Vùi khổ đau tăm tối
lùi xa
Bầu trời trong
sáng bao la
Sáo con tung cánh
tự do cơ đồ...
15.3.2010 Lu Hà
Đan Áo Dở Dang
hoạ thơ T.T.Kh
Em đi tìm lại bến
yêu
Sầu vương bi lụy
mang nhiều khổ thương
Giang đầu ngào ngạt
mùi hương
Trái tim theo cánh
chim sương bão bùng
Mịt mùng chẳng thấy
hừng đông
Xót xa cho kẻ lấy
chồng mù tăm
Mấy muà giá lạnh
băng tâm
Áo len đan giở
tình thâm chất trồng...
Lồng son buộc sợi
chỉ hồng
Con chim bé nhỏ
theo dòng tương tư
Bốn muà nhạt nhẽo
bơ vơ
Tiêu sơ tàu lá bơ
phờ khóc than
Rối lòng gỡ chỉ áo
đan
Đan đi đan lại tấm
thân phũ phàng
Vàng anh ủ rũ não
nùng
Làm sao thoát khỏi
lồng vàng khổ đau?
Ngoài kia mưa nắng
lao xao
Còn chi mong đợi
muà hoa nắng vàng
Thương con chim nhỏ
trong lồng
Như người nhân thế
lạc vòng trần căn
Tình thù duyên
trái oán hờn
Bao đời lễ giáo
giam thân má hồng
Tháng năm tóc uá
héo lòng
Miả mai cho kẻ
cùng đường như tôi
Đời em khổ lắm chị
ơi!
Đêm giông mà nghĩ
ngày mai ngậm ngùi
Ngoài trời tầm tã
mưa rơi!
Vùi chôn sầu tủi đầy
vơi tuôn trào
Áo len dang dở má
đào
Đêm đông gió bão
bao giờ lại an
Xứ sở lạ, tháng
năm tàn
Tìm đâu thấy bến
muôn vàn yêu thương ?
Chú Thích: Xin lỗi
tác giả gốc T. T. Kh bài thơ hoạ lại tôi cố ý viết dài ra, và sưả lại một số vần.
16.2.2010 Lu Hà
Cho Người Em Yêu
chuyển thể thơ Mầu
Hoa Khế: Nưả Mảnh Hồn Đau
Trời ảm đạm phủ
màu tang tóc
Dải luạ đen vận nước
lâm nguy
Hàng cây lã chã
sương rơi
Hành lang lớp học
ngậm ngùi bi thương
Em khổ não thê lương
hoảng hốt
Chờ đợi anh thảng
thốt bơ vơ
Kià ai tiều tụy
xác xơ
Thâm quầng đôi mắt
hoang vu cuộc đời
Đi hay ở thế thời
đã hết
Cộng sản về thảm
thiết làng quê
Núi rừng vạn nẻo
sơn khê
Bom rơi đạn nổ ê
chề nước non
Cánh hoa phượng
nát tan phố xá
Mới tinh khôi màu
áo nữ sinh
Oán hờn thấu tận
trời xanh
Điêu tàn chiến điạ
tìm anh chốn nào?
Anh nghe thấy vi
vu gió thổi
Nỗi lòng em tê tái
xót xa
Thương anh khóc mấy
cho vưà
Bọt bèo trôi nổi
phù du tháng ngày
Em trở lại quê
hương nghèo đói
Tìm nhà anh ở dưới
gốc cây
Mùi hương hoa khế
tím bay
Mẹ già tóc bạc lệ
rơi hai hàng
Giếng trong vắt
trong lòng lạnh lẽo
Em cúi đầu phố xá
buồn thiu
Tiếng gà nháo nhác
xôn xao
Dăm ba khuân mặt
bơ phờ xanh xao
Họ ngơ ngác lờ đờ
lạnh nhạt
Người ở đâu phiêu
bạt chốn này ?
Dòng sông Thạch
Hãn còn đây
Cưả chuà nhang
khói cho người em yêu…
18.3.2010 Lu Hà
Ngẩng Đầu Lên Mà
Đi
Chuyễn thể thơ Trịnh
Ngữ Ngôn: Trên Cánh Đồng Cỏ Cháy
Sau giông bão bình
minh lại sáng
Hỡi các em thương
mến cuả ta
Ngồi đây nghe chuyện
xót xa
Nỗi lòng anh chị mẹ
cha héo mòn
Cánh đồng cháy nỗi
niềm đau nhói
Con bò già tê tái
xác xơ
Trơ xương một nắm
da khô
Bao năm kiệt sức
nghẹn ngào em ơi!
Trong đáy mắt
sương rơi lã chã
Lưá mạ non đau đau
nguồn cơn
Tóc xanh tô thắm
nước non
Hoà bình mẹ muốn
ôm con vào lòng
Nhưng khốn nỗi biển
đông sóng động
Từng đoàn người
ngã xuống thê lương
Oán hờn trời thảm
cây rung
Trăng thu tắc nghẹn
dở dang tiêu điều
Mẹ hiền quá liêu
xiêu ngơ ngác
Mắt cha buồn ấm ức
làm sao?
Cánh đồng vưạ luá
chiêm bao
Những con bò sưã, bò
già nuôi nhau
Một thế hệ u sầu
khốn khó
Hưởng gia tài đổ vỡ
tan hoang
Chông gai cặm bẫy
đầy đường
Ruả nguyền chán
ghét, xót thương cho đời
Tư tưởng mượn lỗi
thời tăm tối
Ngậm ngùi trông đường
lối xa xôi?
Bọt bèo hờ hững
buông trôi
Dòng sông khổ hạnh
thuyền đời bi thương
Hỡi tổ quốc núi sộng
chìm đắm
Trái tim người còn
rỉ máu không?
Mắt sầu thế kỷ
ngoái trông
Bao la chồn cáo
vành tang nấm mồ...
Cha nhăn trán hằn
sâu than thở
Mẹ đầm đià ảo não
héo hon
Xanh xao vàng võ u
buồn
Các em thất học
muôn vàn khổ đau
Chim sải cánh mộng
mơ tuổi trẻ
Những tấm lòng em
gái em trai
Vùng lên tự cứu lấy
đời
Vượt qua bạo lực
nhất thời đảo điên
Nếu có trí càn
khôn vũ trụ
Thuận lòng dân cảm
ngộ lương tâm
Phá tan xiềng xích
gông cùm
Chôn thây chế độ
giam cầm bất nhân
Gieo hạt giống mầm
non tuổi trẻ
Như Công Nhân
Thanh Thủy Văn Đài
Còn bao nhiêu nưã
những người
Cam tâm nô lệ mãi
hoài hay sao?
Bao hy vọng sôi bầu
nhiệt huyết
Từ muôn ngàn tha
thiết em ơi!
Nước non lịch sử
tô bồi
Cánh đồng cỏ cháy
lại hồi phục sinh
Hãy giữ vững mầm
xanh cao vọng
Quê hương còn biển
lộng gió trăng
Giang sơn gấm vóc
huy hoàng
Ngẩng lên dũng cảm
thẳng đường mà đi...
15.3.2010 Lu Hà
Trăng Sầu Bể Thảm
Chuyển thể thơ M.
LoanHoaSử: Nhật Nguyệt
Vầng nhật nguyệt
chia ly ảo não
Trời sinh ra đôi
lưá thế sao?
Sương rơi lá rụng
lao xao
Cao xu rừng thẳm
thác sâu hiểm nghèo
Tớ cũng thế bơ vơ
trần thế
Chẳng tài hoa thời
thế ra gì
Ba chìm bảy nổi
bèo trôi
Lêu bêu ăn xổi ở
thì muôn năm
Nơi heo hút mưa
xuân tầm tã
Đâu xa xôi chín ngả
chơ vơ
Hồn về ngơ ngác
hoang vu
Muà đông tháng giá
bạc màu cỏ hoa
Ai ngóng đợi giấc
mơ huyền ảo
Đêm lại về trăng tỏ
người xưa
Bầu trời mây trắng
tua dua
Ở nơi hạ giới đợi
chờ mãi sao?
Hằng Nga khóc sông
Hà thêm tối
Ngó bức tranh sơn
thủy hữu tình
Sáng mai buổi chợ
bình minh
Vầng dương hy vọng
cao xanh tỏ tường
Những vết đạn hằn
ngang thế kỷ
Sẹo lưu đày còn
mãi không thôi
Rừng phong xào xạc
mưa rơi
Bức tranh thủy mạc
sơn mài thiên nhiên
Khắc dấu vết nỗi
niềm khứ hận
Sóng trùng dương
tàn tận lương tâm
Lềnh bềnh xác trắng
cá tôm
Nồm nam gió thổi
âm thầm thương đau…
Vầng nhật nguyệt
tìm nhau sớm tối
Chẳng bao giờ thấy
lại mặt nhau
Tóc mềm xinh xắn
em ta
Luân hồi trôi nổi
bao muà đợi nhau…!
18.3.2010 Lu Hà
Còn Màu Xuân
Nguyên
chuyển thể từ thơ
Bùi Giáng
Kià Bùi Giáng đón
chào xuân mới
Một muà xuân tê
tái thương đau
Những người hành
khất đi qua
Tóc xanh ai đã
phôi pha bạc màu
Kể từ đó mừng nhau
thế đấy
Sau bảy lăm tàn lụi
cỏ cây
Bao la trời đất xa
xôi
Đại dương thăm thẳm
bóng người bóng mây
Hãy xiết lại bàn
tay năm ngón
Cùng màu da tứ tán
tha phương
Máu hồng nhuộm đỏ
thê lương
Lạc nhau giưã chốn
khói sương mịt mù
Người quả phụ tím
màu môi trắng
Nghiến chặt răng
cay đắng bao năm
Thưa rằng bạc mệnh
sao cam
Non sông còn mãi
xin làm cỏ cây
Hoa đào nở sương
rơi cỏ mọc
Những cô hồn nháo
nhác hỏi nhau
Tìm đâu bia mộ nhà
ta ?
Người thân có đến
hương hoa khấn thầm
Nghe gió thổi nỗi
niềm du khách
Én lạc bầy đất
trích chiêm bao
Đường về quê mẹ
bao xa
Muà xuân ly biệt
còn muà xuân nguyên ?
11.3.2010 Lu Hà
Tàn Thu
chuyển thê từ thơ
Trịnh Ngữ Ngôn
Cánh hoa phượng cuối
muà thu đến
Tìm đến nhau giữ
chốn kinh thành
Trái tim rạo rực
lung linh
Mà sao đôi mắt vô
tình thoảng trôi
Mắt xanh biếc mây
trời tô thắm
Hoa lên men say đắm
mộng vàng
Bụi hồng vương vấn
mênh mông
Bạc màu sương trắng
hàng dương rì rào
Đừng bỡ gỡ nhìn
nhau đắm đuối
Tiếng chim reo ân
ái bờ môi
Duy Tân bóng rợp
lưng trời
Dập dềnh tháng sáu
mưa rơi nghẹn ngào
Dấu cỏ uá lao xao
gió thổi
Lặng bên nhau tê
tái tàn thu
Dã từ dĩ vãng bay
xa
Bắc thang tháng bảy
mưa ngâu đợi chờ
Hoàng hôn phủ cánh
hoa nhung nhớ
Đường nhà em mây
gió im lìm
Không gian chững lại
âm thầm
Bài ca thần thánh
êm đềm thoảng qua
Em yêu dấu chan
hoà lóng lánh
Lá vàng bay bóng
dáng ngọc lan
Dịu dàng hoa cúc
chưá chan
Bước chân nhè nhẹ
mèo con cuối vườn
Sau cánh cưả lòng
còn bỡ ngỡ
Gió heo may thoáng
sợ vô bờ
Buổi đầu hoa bướm
ban sơ
Trồng cây hạnh
phúc ươm tơ lạ lùng
Em mãi mãi tình
thương chân thật
Chút vụng về thắm
thiết ngân vang
Hương hoa dưới ánh
trăng vàng
Từ trong tâm thức
thổi bùng chói chang
Vui lên nhé thói
thường vẫn thế
Cuộc đời ta giông
bão em ơi!
Sượng sùng năm
tháng mưa rơi
Vô thường tìm lại
luân hồi thủy chung
Nếu mai mốt đời
thương biển động
Gót chân trần cát
trắng nương dâu
Vườn nhà hoa cúc
tươi màu
Ngọc lan thơm ngát
bốn muà xanh tươi…
14.3.2010 Lu Hà
Tiếng Lòng
Chuyển thể từ thơ
lục bát cuả Thâm Tâm
Rượu cứ rót say
xưa tàn cuộc
Các anh ơi, hãy
chuốc thật say
Ngẫm đời mà thấy đắng
cay
Người yêu đi mất
đêm nay mộng tàn
Hãy tắt nốt cung
đàn lạc điệu
Giọng nỉ non ảo não
mưa rơi
Trăng tàn sương rỏ
trần ai
Mây mờ che khuất
đường đi lối về
Thơ tôi viết hồn
mê lạc nẻo
Thuyền tình tôi bạc
bẽo xa khơi
Trả lời người đã
phụ tôi
Đêm trưòng mộng tưởng
rằng ai là chồng….
Sáng tỉnh dậy bàng
hoàng buồn bã
Giưã cáng đồng
hoang dã thời gian
Còn ai nâng giấc
khóc than
Lá vàng rơi rụng
chiều tàn rỗng không
Tiếng xe nghiến bụi
hồng gió thảm
Chim thì thào ảm đạm
muà thu
Nàng đi trong cõi
sương mờ
Phố phường xác
pháo nhuộm màu xác xơ
Tiếng xe chạy bơ
vơ trần thế
Lối vu quy nhạt nhẽo
người ơi!
Thương chàng lầm
lũi đêm nay
Canh khuya bóng lẻ
sầu cay một mình…
Chốn lầu ngọc
buông mành trướng rủ
Phút đê mê rượu ngọt
bờ môi
Một thời dĩ vãng
xa xôi
Có người nghệ sĩ lẻ
loi hận tình
Chốn hoang vu trời
xanh mây ảo
Hồn bơ vơ lầm lỡ
đi đâu ?
Cung đàn nưả đoạn
đường tơ
Duyên tình đã bén
cánh hoa lại rời….
Còn gì nưã Khánh
ơi, đã hết
Lòng cuả anh em biết
năm xưa
Bọt bèo trôi kiếp
phù du
Hồn anh đã chết
lánh xa cuộc đời…
Em quên mất đường
bay nẻo lại
Cánh chim xưa lạc
lối trăng mờ
Chồng con đoàn tụ
từng giờ
Gia đình yên ấm
mong chờ gì ai ?
Đừng ong bướm ngày
mai lần lưã
Lá thơ tình giang
giở chưa xong
Muà đông đan áo
cho chồng
Mím môi vá lại vết
thương lại lành
Bao kỷ niệm sầu
canh đêm trái
Giọt mưa rơi bấu
viú nguồn cơn
Người ta đan mới
tơ duyên
Giữ lòng chung thủy
cúng hồn cho cha…
Đừng nhắc lại càng
sầu thêm tủi
Phận đời anh phải
chiụ phong ba
Giang hồ sóng gió
ta bà
Mong em giữ trọn
đoá hoa thuở nào…
Em nhớ nhé muà thu
trăng sáng
Đợi muà sau lóng
lánh ngàn sao
Ti Gon nhuộm máu
năm nào
Tâm hồn nghệ sĩ nhạt
nhoà nổi trôi
Trái tim nấc ngậm
ngùi chiến bại
Chốn trường tình
trơ trọi than ôi!
Vui lên hỡi các
anh ơi !
Thuyền tình bể ái
rượu say lệ tràn…
11.3.2010 Lu Hà
Đám Ma Chuột
Cùng nhau chung một
gác lầu
Ba con chuột bạch
chan hoà yêu thương
Một chồng hai vợ vấn
vương
Chị em san sẻ tình
trường chia đôi
Mấy năm bầu bạn với
người
Sinh con chị phải
xa rời trần gian
Bởi chồng bạc bẽo
bất nhân
Trái tim cầm thú
vô luân lạnh lùng
Tổ tiên là giống
chuột hoang
Núi cao rừng thẳm
được mang về nhà
Ngàn năm thuần dưỡng
mượt mà
Mắt đen đài các
cũng là chuột đây
Bao năm ân ái vui
vầy
Tình sâu nghiã nặng
vơi đầy thủy chung
Dạt dào sóng nước
triều dâng
Ngờ đâu ra nỗi thê
lương thế này
Tương tàn huyết lệ
bi ai
Thiếp mang dạ chưả
trọn đời hiến thân
Lần đầu sinh được
ba con
Hài nhi thoi thóp
tâm thần mê man
Mẹ con máu lệ tuôn
tràn
Điên cuồng chồng
đã nhẫn tâm xéo bưà
Tử sinh trong cõi
ta bà
Mẹ con bốn mạng nấm
mồ lẻ loi...
Cô em phờ phạc rã
rời
Thân này rồi cũng
còn coi là gì
Ngã chồng bạc ác
vô loài
Tham ăn quá khẩu
giống nòi nổi trôi
Xót xa cho một kiếp
đời
Phù du chìm nổi
luân hồi trầm luân...
24.1.2010 Lu Hà
Sầu Mộng Nhớ Quê
chuyển thể từ thơ
Chu Vương Miện
tặng các cô dâu Việt
Nam lấy chồng Tàu
Chiều quan tái
sương sa mây lạnh
Tựa gốc đa lóng lánh
ngàn lau
Lưng chừng gió thoảng
hương thu
Chim rừng lá rụng
bể dâu ngậm ngùi.
Hoàng hôn xuống
canh thâu trăng chếch
Nỗi niềm riêng bạc
phếch người ơi!
Quanh sân còn đám
bùi nhùi
Hỏi xem phong cảnh
lòng ai tủi sầu ?...
Chuyện lơ láo
không đầu không đuã
Buồn ngâm nga tình
tứ ca dao
Nhạt nhoà dấu mực
hiên rêu
Đoạn trường thê thảm
nhuốm màu trần suy
Ngẫm trăm năm cõi
người đau khổ
Kiếp đời như cây cỏ
hoa rơi
Tua dua một mảnh
trăng soi
Chim bay cá lặn
tăm hơi mút muà
Đất san sát mái
chuà cao mọc
Gió vi vu thông lạc
điệu nào?
Nỉ non tiếng nhạc
ngọt ngào
Suối tuôn róc rách
nhiệm màu đắng cay
Nghe xoang xoảng
chuông vàng khánh bạc
Giọng ca dao từng
bước ầu ơ
Người ta dệt vải
kéo tơ
Cho tôi gặp mộng
được mơ với nàng…
Trời sao sáng
thương chàng trăng ngọc
Đợi cau già dưới gốc
em van
Mẹ cha mong chuối
thơm ngon
Gieo cầu đúng chỗ
gả con đúng nhà
Chuyên chính kẻ biết
đâu lẽ đạo
Phá kỷ cương lễ
giáo sang Tàu
Làm dâu xứ sở bơ
vơ
Bồ hòn oán ngậm
không bờ bến thương
Đêm lách cách gian
buồng thông cưả
Chòi điếm canh nhục
nhã thế này
Trong veo trời thoảng
mây bay
Lấy chồng trung quốc
đắng cay hở trời….
Ngày sáu khắc thở
dài tê tái
Đêm năm canh nhức
nhối u hoài
Đèn khuya dầu thiếu
trêu ngươi
Hàng Nga song cưả
mỉm cười miả mai
Nghe ai nói đẹp đời
cứu đói
Một bước đi tươi
rói giảm nghèo
Đong đưa lo chạy
lên bà
Đường tơ chỉ đứt
nương dâu lưá tằm...
Phận lẽ mọn tôi
hèn lỡ bước
Hồ Xuân Hương Tổng
Cóc tiếc xuân
Bán chôn nuôi miệng
nuôi thân
Mình làm mình chiụ
còn than nỗi gì?
Hoa cứ rụng lệ rơi
sương đổ
Hạt mưa sa gom lá
đầy sân
Đốt thành mây khói
trầm luân
Ruột gan đứt đoạn
thả hồn hư vô
Kiếp quả báo đàn
bà con gái
Bờ cỏ khâu oan
trái thương đau
Bao nhiêu tâm huyết
đợi chờ
Tằm non chết yểu
lá dâu uá vàng...
Thời lơ đãng đò
ngang hờ hững
Chê núi này lững
thững em sang
Lấy chồng Đài Bắc
vẻ vang
Con sen đưá ở vội
vàng làm chi?
Kể như gió thầm
thì ảo não
Thuý Kiều xưa lần
giở từng trang
Công cha nghiã mẹ
mọi đằng
Bên tình bên hiếu
lỡ làng đời con
Còn đâu nưã thuyền
quyên yểu điệu
Lũy tre xanh hiền
dịu mặt hoa
Ao bèo luống cải
gà nhà
Đất lề quen thói bốn
muà xanh tươi...
9.3.2010 Lu Hà
Qua Vùng Tịch Liêu
hoạ thơ Huệ Thu
Hồn về theo gió
tìm sương
Bóng trăng thềm cưả
ôm vòng lưng ong
Vi vu thoang thoảng
hơi rừng
Lần ra thảm cỏ tận
cùng về đâu?
Sông quê lá áo vườn
sâu
Cô đơn chảy mãi
mang sầu ra khơi
Heo may xào xạc
đuà vui
Hằng Nga thơ thẩn
ngậm ngùi làm thơ
Nghẹn ngào vương vấn
sầu đưa
Chuông chuà xao động
canh khuya im lìm
Xa bay hương nhụy
sao tìm
Hồn còn đọng lại nỗi
niềm xa xưa
Bốn phương dặm thẳm
mây mờ
Hàng hiên rỏ lệ
cơn mưa não lòng
Ba thu quặn lại sầu
đong
Gói trong một cõi
đoạn trường mà thôi!
Hồn về theo gió
đuà vui
Đứng bên ngõ vắng
lòng ai não nùng
Trần gian buồn thảm
hư không
Sắc hương ảo vọng
giưã vùng cô liêu
Dấu mòn sỏi cũ lối
sau
Xác xơ cỏ dại lá sầu
rưng rưng
Men theo chân núi
bià rừng
Mênh mông trời đất
tận cùng tìm đâu?
Rong rêu bám chặt
chân cầu
Dòng sông thầm lặng
rầu rầu buồn trôi
Bâng khuâng tìm lại
niềm vui
Vẫn là chốn ấy hoa
cười bướm mơ
Côn trùng rên rỉ
mãi giờ
Hoang vu lẫn bóng chuông
chuà sương tan
Đi đâu nào biết ai
tìm !
Xót đau cho mãi nỗi
niềm xa xưa
Hồn về người đã biết
chưa?
Hàng me đẫm lệ giọt
mưa não nùng
Buồn vui năm đợi
tháng mong
Hững hờ lạnh lẽo
như dòng sông trôi
Canh khuya thổn thức
tàn rơi
Dầu hao le lói còn
ai thương cùng
Cũng là không có
có không
Hồn về ảo mộng qua
vùng tịch liêu.
18.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét