Chung Một Bài Ca
tặng nữ văn sĩ Tiền
Anh Thơ
Mô hay mộ trong
Nam ngoài Bắc
Bạn thơ ơi! Vướng
mắc làm gì
Đố ai đếm được sao
trời
Đố ai đo được sông
dài Việt Nam?
Bao nhiêu thế kỷ
than phiền trách
Thác ghềnh nào khó
tránh nước ta
Việt văn phiá bắc
Hồng Hà
Nghìn năm nho học
dễ mà đổi thay
Đi mô tê còn răng
với rứa
Trải tấm lòng công
chuá Huyền Trân
Miền trung khúc ruột
nhà Trần
Núi sông liền dải
Bắc- Nam một nhà
Chim Nam- Bắc bài
ca sông núi
Thì vẫn là tiếng
nói Việt Nam
Hò ơ sông nước thu
bồn
Theo giòng quan họ
lạc miền Bắc Giang
Giọng miền Bắc đôi
dòng sơ xuất
Để kiếp sau tớ
tính vào Nam
Chắc rằng bạn sẽ
chẳng than
Chữ mô chữ mộ tớ
nhầm tiếc thay
Tớ mộ Phật bạn hay
mô Phật
Chữ vô thường tạo
vật đổi thay
Muôn loài sinh diệt
khôn cùng
Văn Lang Bách Việt
cùng làng Á đông
Cơn gió thôỉ lấn
đường Nam tiến
Từ Mán Mèo kéo đến
Cao Nguyên
Ba mươi dân tộc
triền miên
Ba mươi tiếng hát
tự nhiên nước nhà
Con chim Bắc liú
lo tiếng hót
Lạc vào rừng Đà Lạt
nỉ non
Ngân sao đúng giọng
Miền Nam
Bài ca thuở trước
hát vang trong vườn
Gió reo vui măng
non mới nhú
Đổi thay rồi lá uá
màu xưa
Đất lành chim đậu
hát ca
Đi tìm nơi chốn
truyền thưà Việt văn
Cô giáo Việt vẫn
còn nuối tiếc
Của một thời xuân
sắc ngày xưa
Khi cô vẫn chửa về
già
Cô ơi hát tiếp bài
ca nửa chừng....
Ôi cuộc đời muôn
trùng duyên số
Gió thuận buồn chớ
bỏ lỡ qua
Lợi mình lợi cả
người ta
Việt văn chữ nghiã
nước nhà chờ mong
Hãy tha thiết vun
trồng cao vọng
Càng leo cao ngã
xuống càng đau
Thà rằng hiếu tử
làm đầu
Cho mình chỗ dựa về
sau về già
Con chim non sớm
chiều thánh thót
Là niềm vui máu thịt
của mình
Bài ca tiếng Việt
qua nhanh
Giật mình sực tỉnh
là mình chiêm bao.
Ngôn ngữ nở rộ
thăng hoa
May ra bạn tớ cùng
ca một bài!
muà thu 2007 Lu Hà
Nhớ Nước Thương
Nguồn
Giọt nước sinh ra ở
thượng nguồn
Như dòng sữa mẹ tưới
muà xuân
Cho hoa đơm trái
tình non nước
Hưng phế trầm luân
nỗi tủi hờn
Con đã lớn rồi con
phaỉ đi
Theo sông về biển
chốn mù khơi
Thượng nguồn quê mẹ
đừng buồn nhé
Con sẽ thành mây
trở laị đời
Nhớ thuở sinh con
mẹ quặn đau
Bao nhiêu sấm sét
dội trên đầu
Cây rung hạt lệ trời
mưa gió
Thương đưá con côi
nặng giọt sầu
Mẹ nhé đừng buồn
con phaỉ xa
Đời trai mang nặng
kiếp giang hồ
Ngang tàng từ buổi
trời giông bão
Sét đánh vang rền
gọi tự do
Thượng nguồn nhung
nhớ đỉnh xa xưa
Gió rét từng cơn
giục sóng trào
Thương đưá con xa
ngoài biển cả
Vẫy vùng chúng bạn
với bao la
Con vẫn còn đây vẫn
trẻ trung
Tan trong biển cả
cõi vô thường
Mẹ sinh giọt nước
trong đau khổ
Con sẽ trở về bao
mến thương
Thế đã qua rồi trận
biển dâu
Gió đời phiêu bạt
dạt đi đâu?
Hải Âu tung cánh
chân trời rộng
Trái núi già nua nức
nở sầu
Cuộc đời hư aỏ lắm
mẹ ơi !
Đức Phật ngàn xưa
đã dạy rồi
Bể khổ luân hồi
trong sáu nẻo
Thương nguồn nhớ
giọt nước trần ai
Giọt nước trần ai
bao oán hờn
Loài người ác thiện
sống chen chân
Gian manh dối trá
đầy thâm độc
Tát cạn tình
thương mộng vĩ nhân
Chúng đã tôn thờ kẻ
bất nhân
Đứng trên biển cả
haị nhân quần
Tát bao giọt nước
lòng nhân ái
Tội ác gieo đầy khắp
thế gian!
2008 Lu Hà
Bầm Ơi!
Trung du rừng cọ đồi
chè
Vẳng nghe tiếng
hát đêm hè buông xa
Con cò bay lả bay
la
Cánh non chập chững
la đà trời xanh
Đêm giông dột mái
nhà tranh
Nhường con chỗ ráo
bầm dành chỗ mưa
Nuôi con chẳng quản
sớm trưa
Canh gà muối lạc sớm
khuya mẹ hiền
Gửi con đến tận tối
đèn
Để bầm tát nước
làng bên bộn bề
Con cò lặn lội đồng
quê
Nhớ con bé nhỏ chạy
về thăm con
Tảo tần nuôi nấng
bé ngoan
Bầm mua chim ngói
muối sườn giòn tan
Thịt thăn mắm ruốc
ăn dần
Mua kèn con thổi
mua quần vải nâu
Tắm ao chớ đến chỗ
sâu
Đi chơi đừng có ở
lâu mẹ buồn
Thương lo cho đến
bồn chồn
Yên tâm bầm nhé lo toan ruộng vườn
Nuôi cho khoẻ mạnh
lớn khôn
Bé còn đi học bảng son đợi chờ
Con bầm nuôi mộng
lớn lao
Than ôi! Chẳng được
cơ đồ nước non
Phương xa một mảnh
tâm hồn
Bầm ơi! Đằng đẵng
hoàng hôn u buồn
Tro tàn lơ lửng sườn
non
Tấm thân ma daị
Trường Sơn đoạ đầy
Muỗi rừng bọ chó một
bầy
Thi nhau xé xác
thân gày bầm ơi!
Hoa na xoan rụng
vàng rơi
Con chim nhảy nhót
trêu ngươi mẹ già
Bầm tôi nước mắt đầm
đià
Con ơi! Sáng tối
ra vào ngóng con
Cầu xin Đức Phật
ban ơn
Giang tay phù trợ
cho con về nhà
Ba năm vàng vọt
màu da
Giật mình sừng sững
như ma hiện hồn
Mẹ già cầm lấy tay
con
Hai hàng nước mắt
trào tuôn nghẹn ngào
Con còn sống thật hay sao?
Biệt vô âm tín biết
bao trăng tròn
Đoán già rồi laị
đoán non
Não nùng bài vị bà
con xa gần
Miền Nam hồn lạc Bắc
phần
Ghi công tấm bảng
khóc than gửi về
Tự nhiên gió núi
miền quê
Con bầm từ nẻo sơn
khê laị nhà
Mẹ mừng tầm tã nhạt
nhoà
Ngóng con đã mấy
muà thu lá vàng
Hầu bao chẳng tiếc
chẳng màng
Con ăn laị sức xóm
làng đầy vơi...
Còn người còn của
con ơi!
Con còn sống xót
phúc đời nhà ta
Bồ câu cách thủy
chín dừ
Thêm muì ngải cứu
trứng gà đánh kem
Ăn đi hồi sức
tráng niên
Nghìn thu thương
bóng mẹ hiền trung du
Con nay sống ở
Châu Âu
Mẹ gần thế kỷ âu sầu
nhớ con
Nhớ con mẹ nhé đừng
buồn
Tự do con phải
luôn luôn xa nhà!
Chú Thích: Năm
2008 mẫu thân cuả tôi còn sống
2008 Lu
Hà
Thơ Của Anh
tặng Trần Trung Đạo
Thơ của anh là cốc
nước tràn
Lá muà thu khắc dấu
điêu tàn
Hoa hồng trắng bốn
muà gai góc
Tuổi ấu thơ xơ xác
tủi hờn
Thơ của anh là vạn
cuộc đời
Cầu bơ cầu bất ở
muôn nơi
Bầy chim non thiếu
nơi nương tựa
Cháy nắng Sài gòn
tìm bóng cây
Thơ của anh cho bé
không trường
Đói ăn thất học
thiếu tình thương
Cho bà mẹ nợ: con
dòng sữa
Đi bán máu và gục
giữa đường
Thơ của anh cho những
thiệt thòi
Một thời trai trẻ
sớm qua trôi
Ngày xưa kiêu dũng
canh phòng tuyến
Giờ đã thân tàn biết
mấy ai?
Kể hết làm sao những
nỗi buồn
Giọt thơ thấm đẫm
ướt từng trang
Mà bao năm tháng
anh từng traỉ
Ở một miền quê lá
uá vàng !
Lu Hà
Đông Buồn
tặng tuổi trẻ Việt
Nam
Một muà đông lạnh
buồn
Hoa phượng vĩ lià
tan
Sương mai rầu ngọn
cỏ
Đêm dài đông luị
tàn
Chim không buồn
hát ca
Lơ thơ vài nhành
hoa
Vườn nhà ai xót laị
Bông cúc ngày hôm
qua
Muà đông hãy còn
đây
Mà thiên hạ đã say
Chen nhau đi chợ tết
Mà em buồn lắm
thay
Giá cả cứ leo
thang
Mặc nhà ai tăng
lương
Mẹ đi làm không đủ
Công việc laị thất
thường
Em phaỉ biết làm
sao
Trong thời buổi
gian lao
Tuy em còn bé lắm
Nuôi chí mộng xây
cao
Em học đêm học
ngày
Mong nở mặt nở mày
Đua cho kỳ thi tới
Học tài không ruỉ
may
Không con ông cháu
cha
Không biếu xén tặng
quà
Chông chờ vào tài
lực
Mong rằng em vượt
qua
Là học sinh đời
nay
Xã hội lắm đổi
thay
Nhiễu nhương đầy
tiêu cực
Tiền tình trong
phòng thi
Còn dăm ngày đón
xuân
Tiễn đưa muà đông
buồn
Em cầu xin trời Phật
Nước giàu và dân
an.
Muà Đông 2007 Lu
Hà
Xa Mẹ
viết tặng thi sĩ
Trần Trung Đạo
“ Ví mà tôi đổi thời
gian được
Đổi cả thiên thu
tiếng mẹ cười“
Anh đã sinh ra ở
thế gian
Mà sao thiếu thốn
đủ trăm phần
Lọt lòng mất mẹ
nuôi không sữa
Xé nát lòng cha mỗi
bước chân
Liêu xiêu mái lá cảnh
lần hồi
Xin từng giọt sữa
cõi trần ai
Biết bao bà mẹ
lòng nhân thiện
Góp sữa nuôi anh để
cứu đời
Buồn bã dài theo
những tháng dòng
Đến mười ba tuổi dải
khăn tang
Không cha côi cút
nhà mưa dột
Ướt cả tuổi xuân nỗi
đoạn trường
Mã Châu rồi laị
gác Hùng Vương
Đà Nẵng lang thang
bao vấn vương
Lấy gốc cây đa làm
chỗ trú
Mái chuà Viên giác
một đời thương
Thiếu cha, thiếu mẹ,
thiếu quê hương
Người mẹ Hoà Hưng
nắng cháy lưng
Một nách mẹ còn
đàn đàn trẻ daị
Thêm anh là nưã bảy
lần thương
Kinh tế vùng xa mẹ
mót khoai
Nuôi đàn con trẻ
trở thành người
Sài Gòn mưa máu
còn đẫm lệ
Một nắng hai sương
bóng một người
Không lẽ cuộc đời
mãi thế sao
Lê thê cuộc sống
trốn đi đâu ?
Tìm đâu hạnh phúc
nơi nghèo khó
Xơ xác đời con mất
tuổi thơ
Xin chào Viên Giác
chào Duy Xuyên
Chào cả đau thương
cả Quế Sơn
Chôn nhau cắt rốn
làng Nghi Hạ
Đành phaỉ chia ly
có một lần
Vội vã ra đi chẳng
nhắn gì
Con đi nghe má, để
con đi
Nửa đêm con chạy về
thăm má
Lần cuối con xa những
cuộc đời...
Má ở laị nhà với
các em
Cho con gửi laị tuổi
hồn nhiên
Nếu con may mắn mà
còn sống
Ân nghiã mẹ hiền
đâu dám quên
Môt chiếc thuyền
nan bé nhỏ nhoi
Thân khoang chưá nặng
tám mươi người
Lênh đênh sóng biển
thuyền trôi dạt
Bốn hướng phương
trời mây lạnh trôi
Chiến hạm cưu mang
rạt sóng tình
Hoan hô chiến sỹ
những người anh
Giang tay cứu vớt
người tỵ nạn
Trên đất Hoa Kỳ
cây lại xanh
Đếm mấy thu rồi
hoa lá rơi
Nhìn mây Mỹ Quốc lặng
lờ trôi
Mây ơi có lạc về
quê mẹ
Cho gửi lời thăm
những mảnh đời !....
Lu Hà
Thuyền Nàng Bến Trạng
Thuyền ơi! Có nhớ
bến chăng
Đôi ta chung một
giòng sông ân tình
Nhớ chàng bạch diện
thư sinh
Xuống thuyền qua bến
duyên lành trời trao
Anh đi nuôi trí học
trò
Phương xa lưu luyến
chuyến đò ái ân
Mấy muà thu lá uá
tàn
Xanh lam màu aó
tình quân phong trần
Thùng thùng trống
đánh liên hoàn
Tinh kỳ rợp bóng
nước tràn đò em
Tiếng loa sang sảng
vang rền
Vinh qui quan Trạng
tổ tiên bồi hồi
Bàng hoàng tay lái
rụng rời
Cân đai mũ mão mặt
ai sáng ngời
Thuyền em rụng
trái tim vui
Khoan thai xuống
kiệu dắt tay đưa về
Quan viên hai họ đề
huề
Chầu văn đàn hạc bộn
bề liên miên
Hả hê thôn dưới
làng trên
Chong đèn đốt đuốc
mắt huyền long lanh….
Yêu nhau bạc mái đầu
xanh
Say sưa giấc mộng
an lành bình yên
Bơ phờ chàng ngủ
liên miên
Thiếp xin chư vị tổ
tiên thần hoàng
Phong lưu tài mạo
rỡ ràng
Ban cho trăng mộng
ngàn thương chín chiều
Đẹp như Kim Trọng
Tiểu Kiều
Ruộng sâu trâu nái
nhiễu điều giá gương
Phen này chắc chắn
có mang
Sinh ra quý tử nối
giòng lang quân
Phương phi rõ tướng
hiền nhân
Kinh bang tế thế
nhân quần hiển vinh
Công minh chính trực
tinh anh
Quốc gia trụ cột
triều đình cậy trông
Vẻ vang sáng suả họ
hàng
Thiếp đây cũng dự
vào hàng phu nhân
Nhớ xưa lam lũ cơ
hàn
Mênh mông nước chảy
lang quân xuống đò
Thuyền tình nên
nghiã đôi ta
Nên duyên nên phận
thiếp là nàng dâu
Chàng ơi! Giấc ngủ
còn sâu
Giấc mơ mộng mị về
đâu hơĩ chàng
Có mơ tay bế tay bồng
Mấy đời quan trạng
nối dòng nho gia?....
2008 Lu Hà
Cô Gái Ở Na Uy
Mới chín tuổi mà
đã vượt biên
Gan lỳ em gái hết
hồn nhiên
Có người anh họ là
thân nhất
Biển rộng bao la
tiếng sóng rền
Rồi những đêm đen
tức tưởi khóc
Tiếng cầu kinh thống
thiết van lơn
Bầu trời rông bão
nghe sầu thảm
Xin Chuá đoái
hoài! cứu vớt con
Tháng ngày dai dẳng
hoang đảo xa
Em chẳng nhớ ai ở
nước nhà
Chỉ mong sớm tối
ngày đoàn tụ
Mộng đẹp Na Uy với
mẹ cha
Em đến Na Uy aó mỏng
manh
Sân bay gió lạnh
mái đầu xanh
Thoang thoảng
hương bay lòng hồi hộp
Chờ vòng tay ấm mẹ
cha anh
Chín tuổi mà em
dám bước qua
Đi vào cưả tử chốn
yêu ma
Hồi sinh trở lại
tìm cha mẹ
Đức Chuá xót
thương vượt khổ đau
Na Uy buồn tẻ có
gì vui
Người Việt lưa
thưa chỉ mấy ai
Chúng bạn tìm đâu
mà chẳng thấy
Cho em tâm sự nỗi
vơi đầy
Cha rất thương em
đã đặt mua
Bao nhìêu sách vở ở
bên kia
Hoa Kỳ gửi tơí cho
em học
Ngôn ngữ Việt Nam
khỏi nhớ nhà
Đã cuối thu rồi
hoa tuyết rơi
Lòng em còn nhớ
cánh diều bay
Ở nơi xa đó muà
luá chín
Gió sớm mưa chiều
hương cúc bay
Hỡi người em gái ở
Na Uy
Muối mặn gừng cay
chớ nhạt mùi
Chín tuổi ra đi
còn bé lắm
Quê hương ta đó có
xa xôi ?
Lu Hà
Nước Non
Nước non như bóng
với hình
Non cao nước biếc
mối tình thâm sâu
Nhớ xưa trong cõi
mịt mù
Đêm ngày sáng tối
âm u dương trần
Nhờ ơn Thiên Chuá
toả tràn
Mây bay vần vũ
ngút ngàn trận mưa
Hành tinh sông núi
reo hò
Chúng sinh muôn loại
la đà trần gian
Trải bao niên kỷ bần
hàn
Mưa rơi đỉnh núi
thác nguồn đổ xuôi
Giọt trời đẫm lệ
tuôn rơi
Ta bà đau khổ biển
khơi vơi đầy
Xa nhau nước vẫn bồi
hồi
Tấm lòng của núi
bao giờ trả đây?
Non cao duyên nợ
thề bồi
Tình ta sông nước
đất trời mộng say
Suối ôm thân núi
gió bay
Ái ân giòng chảy
hàng cây reo cười
Quanh quanh bờ suối
hoa tươi
Thắm tình non nước
muôn đời thủy chung
Nước ơi! Nước chảy
xuôi giòng
Thương non một
bóng đêm đông lạnh lòng
Muà thu lá rụng
trên rừng
Lá bay xào xạc xé
lòng núi non
Nước xa có biết
núi buồn
Tháng ngày mòn mỏi
nhớ mong nước về
Bao giờ nước mới về
quê
Thương đời viễn xứ
tràn trề quê hương
Tự do vùng vẫy đại
dương
Nước ơi! nhớ những
dặm trường lầm than
Sinh ra trong cảnh
bạo tàn
Trời giông nổi gió
ầm ầm tuôn mưa
Trái nghiêng núi
ngả cây gào
Chim muông sợ hãi
vật vờ non sông
Núi ôm giọt nước
trong lòng
Mối tình non nước
thủy chung đời đời!
2008 Lu Hà
Than Ôi Kiếp Người
Con chim yêu khoảng
trời xanh
Đội trời đạp đất
bình sinh là người
Thế gian đàm tiếu
hay cười
Bon chen đố kỵ miả
mai thói đời
Đào Tiềm dễ tránh
thị phi
Am mây ẩn dã nào
thời có yên
Quay về giưã chốn
dân gian
Ngang tàng mà sống
cho vần thơ bay
Tâm trong lòng dạ
sáng ngời
Xót đau nhân thế
trọn đời tìm vui
Tự do theo cánh
chim trời
Trí thần tự tại muôn
loài hiếu sinh
Kià ai mặc cảm cho
mình
Bọt bèo trôi nổi
bóng hình ngậm soi
Coi sao chân bước
như người
Nắm tay gượng hát
lá rơi mộng tàn
Bọt bèo trôi nổi
mây tan
Phong trần bi lụy
bần hàn thiên thu
Mặc ai bạc lắm tiền
nhiều
Nhà cao cưả rộng
sang giàu người ơi
Văn chương phú lục
xu thời
Thế gian biến cải
lòng người nổi nênh
Phải chăng vì chút
hư danh
Tốn công mài duã
hoá thành miả mai
Don Quixote hỏi là
ai?
Thế gian đố kỵ
than ôi kiếp người...!
15.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét