Giấc Mộng Thương
Hoài
hoạ thơ Nguyễn
Phan Ngọc An
Canh khuya giấc mộng
u hoài
Bao la sương khói
Mẹ ơi, đường dài
Hồn con giưã chốn
chơi vơi
Bơ vơ lạc lối
thiên thai cõi trời
Mẹ con gặp lại nơi
đây
Bao năm xa cách trần
ai cõi người
Hàn huyên mừng tủi
bồi hồi
Vì sao nông nỗi cảnh
đời thê thương
Lần nào tiễn Mẹ
lên đường
Hoàng hôn đom đóm
vấn vương nấm mồ
Cô đơn lạnh lẽo mơ
hồ
Nén hương nhang
khói sương mờ đồng hoang
Mong chờ khổ ải
trùng dương
Nưả vòng trái đất
tha hương xứ người
Giọt mưa thánh
thót hiên tây
Tâm tư buồn tủi
non trời mây xa
Âm u sương phủ quê
nhà
Nhớ thương mà khóc
sớm chiều ngẩn ngơ
Trùng trùng điệp
điệp thiên nga
Hành tinh mỏi cánh
tâm tư bơ phờ
Hồn bay trong gió
hoang vu
Sông hà nước chảy
qua cầu khổ đau
Gió đưa cành trúc
la đà
Gốc hoè tỉnh giấc
nam kha Mẹ về…
25.2.2010 Lu Hà
Cổ Mộc Giưã Đời
tặng nhà văn Trần
Kiêm Đoàn
Cổ mộc ngàn năm
giưã nuí rừng
Nơi đầu ngọn sóng
nước sông hương
Chênh vênh mỏn đá
kỳ quan aỉ
Thoang thoảng mùi
huơng của bạch tùng
Cây đứng bao đời
ai có hay
Để rồi nghiệt ngã
kẻ săn cây
Yêu ai vui thú ra
xâm phạm
Lũ thợ đá thành kẻ
tiếp tay
Phá đá ngang nhiên
giưã cuộc đời
Nhựa trầm máu chảy
khóc than ôi
Hiên ngang sừng sững
trên mỏm đá
Cuộc sống tự do đã
mất rồi
Căm kẻ tham tàn cướp
tự do
Một đời thanh bạch
mến giang hồ
Trường Sơn đỉnh
núi bao hùng vĩ
Gió thổi vi vu hận
mối sầu
Cổ mộc kỳ danh Chu
Hạo Nhiên
Trung hoa nét họa
chốn thần tiên
Mà sao kẻ tục
ngang nhiên phá
Tính chuyện trăng
hoa giưã chốn trần
Cây qúy đưa về
giưã thảo viên
Độc tôn hoàng tử Bạch
Tùng Dương
Nam Hàn Nhật Bản
nghe tin lạ
Chúng kéo đi xem
nhất thảo nam
Đau đớn làm sao
cây hết thương
Sống trong tâng bốc
giưã đời thường
Không còn xây xát
trong mưa gió
Trầm chẳng cho
hương nhựa cạn dòng
Trồng cây ai dựng
chốn nhà thiền
Cửa Phật ta bà vốn
tự tâm
Cứ phaỉ đưa cây từ
đỉnh núi
Cho lòng Chư Phật
thảm buồn thêm.
28 .2. 2008
Mộng Say Lỡ Làng
chuyển thể từ thơ
Vũ Hoàng Chương
Mười hai tháng sáu
trăng vờn
Xót xa giọt đắng
mưa ngàn rượu say
Nhạt nhoà sương phủ
sầu cay
Tố ơi! Em có về
đây cùng Hoàng
Thôi đành duyên phận
bi thương
Mười năm là cánh đồng
hoang phũ phàng
Mười năm thu héo
trăng suông
Tri âm tri kỷ vấn
vương một thời
Mười hai tháng sáu
rã rời
Hai ta biền biệt
chia đôi nẻo đường
Hoàng hôn vụt tắt
ánh dương
Em xa lạ quá Tố
Hoàng tìm đâu?
Sờ tay lên tấm mộ
bia
Mười năm theo máu
hận trào lệ rơi!
Học làm Trang Tử
chơi vơi
Đàn ca khúc cổ hát
chơi ngậm ngùi
Tố Như để lại cho
đời
Phong trần cổ lục
tơi bời hiên Tây
Bài ca theo nhịp
khói say
Hồ xừ xang xế nhịp
tay gõ cuồng
Bồi hồi lữ khách
tha hương
Kiều Thu muôn nẻo
dặm trường héo khô
Xừ xang xế xự xang
hồ
Khói xanh huyền ảo
ô hô rượu tràn
Trăng lên trăng đứng
trăng tàn
Kiều Thu theo gió
tần ngần về đây
Xế hồ xang khói
mây bay
Lâng lâng chìm đắm
mộng say lỡ làng…!
4.3.2010 Lu Hà
Oan Khiên Nhiệp
Chướng
chuyển thể từ thơ
Nguyễn Bính
Hôm nay tôi bắt được
thư
Bàng hoàng ngơ ngẩn
vẩn vơ muôn vàn
Tháng ngâu giờ sửu
trăng rằm
Vợ tôi Dung đã âm
thầm sinh con
Vượt qua biển cạn
canh tàn
Sinh ra một mụn
môi son má hồng
Bâng khuâng lòng tự
nhủ lòng
Đào Hoa Oanh Yến nối
dòng trâm anh
Tên con chắc hẳn
cũng xinh
Thái Chân Ngọc Nữ
cao xanh ngậm ngùi
Rồi con lại khổ
con ơi !
Mẹ con đeo đẳng trọn
đời xướng ca
Nuôi con sao được
tài hoa
Má hồng mẹ đợi
trăng thu nắng vàng
Hôn con một cái là
xong
Gửi người thiên hạ
bồng bang sớm chiều
Thắt lưng nịt vú
yêu kiều
Đẹp lòng du khách
dập dìu làng chơi
Còn cha lưu lạc
quê người
Mẹ con nghiêng ngả
trận cười thâu đêm
Du dương rượu ngọt
êm đềm
Mây mưa tầm tã ướt
đầm chiếu chăn
Miả mai con gái cô
đơn
Mồ côi cha mẹ sống
nhăn giưã đời
Làm sao gọi được mẹ
ơi!
Phong trần bặm bụi
chia đôi tủi sầu
Phù du bèo bọt dật
dờ
Đá vàng son sắt bến
bờ chảy xuôi
Cỏ bồng hoa lá héo
trôi
Ngọc trong vô khối
một thời nỉ non
Lâng lâng hồ điệp
lan man
Màn the môi thắm
trắng ngần làn da
Tao khang mưa gió
xoá mờ
Làng chơi ôm ấp ngọt
ngào lưng ong
Con côi vật vã
khóc thương
Ở trong quán trọ
thê lương một người
Công cha nghiã mẹ
là gì?
Cù lao chín chữ hạt
rơi hạt còn
Chân bùn tay lấm
ruộng vườn
Hay hoa say đắm
như làn thủy vân
Xướng ca phách ngọt
cung đàn
Oan khiên nhiệp
chướng phấn son luạ là
Bao giờ con biết mặt
cha
Tứ tuần ngũ lục vẫn
chưa gọi già
Cha buồn tìm khách
men thu
Con mười sáu bảy mặn
mà đang xuân
Chàng chàng thiếp
thiếp ái ân
Con con bố bố chẳng
còn nhận ra
Lưá đôi dạo khúc
tì bà
Áo xanh ướt đẫm
bên lầu Tầm Dương
Con thuyền lặng lẽ
xuôi giòng
Đắng cay quả báo
thê lương một đời
Tiền cha ít lắm
con ơi !
Nuôi thân chẳng đủ
ăn chơi tính trời
Giang hồ lang bạc
một thời
Vợ con lià bỏ xa rời
quê hương
Lơ thơ mái tóc pha
sương
Nhớ con cha mới
đôi dòng cầu mong
Khấu đầu trời Phật
đoái thương
Con tôi giữ nết hiền
lương dịu dàng
Sắc tài son phấn
chớ màng
Nổi danh Kiều nữ lỡ
làng tuổi xuân
Lấy chồng thi sĩ
cha van
Vưà nghèo vưà bạc
bần hàn con ơi!
28.2.2010 Lu Hà
Nam Cư Ẩn Sỹ Tiền
Thảo Trang
tặng bạn thơ Tiền
Anh Thơ
Đã viết nhiều thư
chẳng thấy lời
Lời trong im lặng
ý trong mây
Mây len ý tứ nằm
trong lá
Như thể muà xuân nụ
hé cười
Lưu Bị ngày xưa dấu
mắt xanh
Như ai Gia cát Lượng
lều tranh
Bách gia chi tử
làu thông suốt
Thảo dã Phụng Long
mai ẩn danh
Rừng thẳm Úc Châu
hoa lá bay
Ngỡ ai thanh thản
gác thang mây
Gối đầu trên đỉnh
Hàn Sơn Tự
Chân thoả lòng
sông Hương- Huế đây
Đức Quốc làm thơ
thăm cố hương
Dạo này ẩn sỹ vẫn
khang trang
Sao mà lâu thế
không thăm viếng
Cho kẻ quê muà vẫn
ngóng trông
Lời châu ý ngọc thật
phiêu diêu
Mong kẻ chân nhân
đọc ít nhiều
Tinh túy lâu ngày
công dụng tấn
Chuyên tâm nhu thuật
mới công phu
Phận hèn chưa được
đắc Tôn Sư
Thông hiểu sắc huyền
với vi vô
Lưỡng cực đảo chiều
không với có
Có đi không laị
gió vân du
Trìu tượng vô cùng
đâu huyễn hoặc?
Ái hà bể khổ cõi
âm dương
Cái gì sắc tướng đều
không thật
Giấc mộng ta bà
thoang thoảng vương
Mấy bài thơ cổ hồn
cô quạnh
Chẳng bận sắc lòng
của cố nhân
Lều tranh gảy khúc
đàn Tư Mã
Hơi đâu mà ngó
chuyện trần gian
Ngôn ngữ sao đành
chịu bó tay
Có không không có
chả thành lời
Văn chương phú lục
xiêu thần thế
Tự nghĩ tự suy có
đắm say ?
Dạo này ẩn sỹ có
khỏe không
Công việc trong
ngày vẫn tấn thông
Ngày nghỉ cuối tuần
hăng hái nưã
Đi chuà thiền định
lắng tâm trong ?
Dạo này tớ cũng
nhiều phiền muộn
Không muốn dài
thêm tự haị mình
Đầu óc người ta
theo biến luận
Tâm viên ý mã haị
thần kinh
Đằng ấy có gì vui
ý thơ
Trò gì bổ ích chớ
làm ngơ
Gưỉ sang mấy chữ
cho xem nhé
Lâu lắm mà sao chẳng
có thư?...
4.3.2008 Lu Hà
Tôi Sợ Rác Rưởi
chuyển thơ Phùng
Quán: Xưng Tụng Cái Chổi
Tôi ghê tởm mọi
loài rác rưởi
Chúng sinh sôi
tanh tưởi trần gian
U sầu ảm đạm buồn
nôn
Gây bao độc hại thế
nhân hãi hùng
Nhiễm tính khí hiền
lương cao vọng
Từ những ngày
trong bụng mẫu thân
Nâng niu quý trọng
nhân quần
Lớn lên ngán cảnh
lăng loàn lầm than
Sống trong sạch bần
hàn thanh bạch
Mẹ thân yêu đức hạnh
muôn vàn
Ba mươi năm đã xa
con
Bên tai văng vẳng
nỉ non ngậm ngùi
Thương con mẹ để lời
trăng trối
Nhớ xa xưa lặn lội
thân cò
Sớm chiều trong
cõi ta bà
Ngày mưa tháng
náng bốn muà con ơi!
Hãy chôn mẹ ở nơi
trong sạch
Vầng trăng thanh
tùng bách vi vu
Dù cho chót núi
mây xa
Quanh năm cây cỏ
chim ca hót chào
Tôi thường được
người ta mừng đón
Nhiều điạ phương mời
đến đọc thơ
Tiền còm bồi dưỡng
thi ca
Là tôi ra chợ tìm
mua chán chường
Bao cô gái lấy chồng
vương vấn
Chọn áo quần son
phấn hương hoa
Ba mươi năm đã đi
qua
Riêng tôi mua chổi
làm quà người thân
Khác tỷ phú tham
lam tích trữ
Nhiều bạc tiền
giàu có phong lưu
Còn tôi mua cái
quét nhà
Kinh hoàng khắp chốn
gần xa xem thường
Lũ chúng nó lăng
xăng đặc sản
Tìm đồ ăn khắp chốn
xa hoa
Riêng tôi lạc lõng
bơ vơ
Miền Tây Châu Thổ
chổi cau cọng dưà
Tìm chổi chít Quảng
Đà, Quảng Ngãi
Còn chổi rành Quảng
Trị Thưà Thiên
Quảng Bình chổi xể
thiên nhiên
Tuyên Quang chổi cọ
nỗi niềm xót xa
Miền Kinh Bắc hiền
hoà tha thiết
Vùng Thái Bình
chiu chắt chổi rơm
Cao Bằng Yên Bái
tình thâm
Chổi giang, mây
trúc, thì thầm non xanh
Tôi nguyện ước tái
sinh làm chổi
Không cùn mòn
quyét dọn bền gan
Nước nhà tìm một
công dân
Nhà thơ Phùng Quán
tin buồn mọi nơi...
Phó giám đốc
chuyên về bán chổi
Sạch môi trường độc
hại từ trần
Gia đình bạn hữu
xa gần
Trung thành sự nhiệp
có còn làm thơ?
Đồng truy tặng hạng
ba cao quý
Tấm huy chương
sáng chói vinh quang
Chết vì trong sạch
bi thương
Ngàn thu vằng vặc
trăng suộng não nùng!
14.4.2010 Lu Hà
Thầm Thì Anh Gọi
Trong Mưa
thơ theo trí tưởng
tượng cuả Mai Hoài Thu
Hiu hiu làn gió
thoảng qua
Mây chiều lãng
đãng giọt sầu bên tai
Mờ mờ sương ảo
ngàn khơi
Nghe như sóng vỗ
bên đời trầm luân
Tiếng cười trong
trẻo vang ngân
Bóng người xưa gọi
vạn lần yêu thương
Vụng về bao nỗi vấn
vương
Làn môi khép mở má
hồng phôi phai
Anh về tìm lại một
thời
Nỗi buồn chai sạn
nổi trôi luân hồi
Mười hai năm đã
qua rồi
Trăng sao dẫn lối
đường đi nẻo về
Phong trần dặm nẻo
sơn khê
Đọc thơ mà khóc
não nề trần gian
Tình em biển động
sóng cồn
Sợi dây nghiệt ngã
mây vần gió bay
Ông trời có cảm đắng
cay
Má hồng bạc mệnh
đoạ đầy bấy nhiêu?
Đời em mất mát quá
nhiều
Đèn khuya một bóng
sớm chiều khổ đau
Năm qua tháng lại
bao muà
Trả vay, vay trả
bơ phờ héo hon
Hoàng hôn nhỏ giọt
sương tàn
Nỗi buồn hư thực
biết lần sao đây?
Yêu người ân ái đắm
say
Si mê cuồng dại bồi
hồi lệ rơi!
Đợi chờ khắc khoải
đầy vơi
Ngán sao mà thấy
cuộc đời phù du
Hợp tan rồi lại xa
lià
Thương cho chiếc
bóng dật dờ tấm thân
Mơ màng ôm gối thở
than
Đêm đêm chỉ thấy
không gian mịt mù
Mảnh hồn ngơ ngác
bơ vơ
Hàng hiên xao xác
rì rào lá bay
Tiếng ai trong gió
mây trời
Muộn màng nỗi nhớ
thầm thì mưa rơi !
22.2.2010 Lu Hà
Lục Bình Sông Quê
chuyển thể thơ Huệ
Thu: Ngắm Lục Bình
Về quê ngắm lục
bình tủi hận
Hững hờ trôi thân
phận bao la
Đời em như giọt
mưa sa
Sầu buông thầm lặng
mây chiều tím than
Vòng eo hẹp trái
tim thổn thức
Tiếng thông reo
nao nức Việt Nam
Bên bờ liễu rủ âm
thầm
Lục bình trôi nổi
tím bầm ruột gan
Sông bến nước cỏ
tàn lau héo
Cánh cò bay lơi lả
người ơi
Nghẹn ngào lã chã
tuôn rơi
Lá dưà sương muối
ngậm ngùi hoàng hôn
Vưà sẩm tối đàn
chim tìm tổ
Nưả vầng trăng cổ
độ ngẩn ngơ
Mái lều văng vẳng
hò ơ
Ai còn ai mất bến
đò năm xưa...
Bỗng đau nhói
thương cha nhớ mẹ
Sóng dạt dào thấm
thiá tình quê
Con đi dặm nẻo sơn
khê
Chân cầu nước chảy
ê chề nước non
Mắt ươn ướt nỗi niềm
hưu quạnh
Lục bình trôi lãng
đãng mây xa
Ngỡ ngàng vưà mới
hôm qua
lỡ làng chiếc áo
qua cầu gió bay...
Xếp thi tứ vơi đầy
hoài cảm
Gieo vần thơ ảm đạm
thê lương
Nhớ người bóng
dáng yêu thương
Vân du phiêu lãng
bến sông có về?...
Tù và rúc thuyền
ai xa bến
Cánh lục bình rã
đám chia ly
Hợp tan thương những
mảnh đời
Quê hương ta đó
tháng ngày buồn thiu...
25.3.2010 Lu Hà
Bến Sông Sầu Thảm
chuyển thể thơ Hàn
Thiên Lương: Chiều Lạc Lõng
Trời bảng lảng
sương mờ ủ rũ
Theo lối mòn cỏ uá
dưới chân
Cây cầu gãy đoạn
không gian
Dòng sông rờn rợn
nỗi niềm đắng cay
Kià ngư phủ sao
người còn đó
Vượt trường giang
quả phụ khóc than
Đứng đây ngóng đợi
tần ngần
Dấu xưa mồ mả mưa
tuôn lệ tràn
Hãy tha lỗi thuyền
nan lưới cá
Không phải đò từng
bưã sang ngang
Cuộc đời oan trái
thê lương
Hoàng hôn lạc lõng
bên đường chờ ai?
Trải gió bụi nấm mồ
quá vãng
Cuả người chồng
ngã xuống năm xưa
Tìm quanh khắp chốn
gần xa
Âm u hoang vắng mà
đau đớn lòng
Bởi cộng sản lòng
lang dạ sói
Giết oan hồn liệt
sĩ hy sinh
Oán thù ngùn ngụt
trời xanh
Dép dâu mũ cối tan
tành nhẫn tâm
Xin lữ khách dừng
chân thưa chuyện
Tôi là người thất
trận năm nao
Phế binh lều cỏ
thương đau
Làm nghề chài lưới
bốn muà kiếm ăn
Thuyền xuôi ngược
tháng năm buồn tủi
Những cô hồn mả ngụy
bơ vơ
Thương người đồng
đội năm xưa
Không mồ không mả hoang
vu não nùng
Thắp nén hương tỏ
lòng ngưõng mộ
Đợi sáng mai đò chở
sang sông
Lầm rầm cầu nguyện
rưng rưng
Những người dương
thế bâng khuâng nỗi niềm
Mồ mả phá bởi quân
bá đạo
Căm ngụy quân chế
độ bất lương
Lệnh trên đào bới
lung tung
Cô hồn rên rỉ dòng
sông hững hờ…
29.3.2010 Lu Hà
Xuân Nhớ Quê
Đì đọp bên ngoài
tiếng pháo xuân
Giao thưà chưa đến
đám mây tàn
Mênh mông đen hẳn
vào hư lãng
Về tới miền quê
ánh nắng tràn
Nhớ lại ngày nào
đón nắng xuân
Ở miền quê ấy rất
xa xăm
Mong manh áo vải
dăm buổi chợ
Hối hả qua sông tết
đến gần
Quê tôi nghèo lắm ở
trung du
Rừng cọ đồi chè vẳng
tiếng ru
Tôi lớn lên như:
hoa kết trái
Như đời thơ mộng
gió vân du
Cô bé nhà bên
thoáng thẹn thò
Quần hoa áo đỏ chạy
sang khoe
Tôi thì xúng xính
quần xanh mới
Áo trắng tà bay với
gió muà
Pháp đã đi rồi ruộng
được chia
Làng quê ngày đó
thật hiền hoà
Nhà ai cũng có cơm
no đủ
Hội mở đình làng rộn
tiếng ca
Cả làng tập nập sắc
cờ treo
Phố chợ người đông
tiếng hát chèo
Cột mỡ đu quay, xe
đốt pháo
Tổ tôm bát sách tiếng
hò reo...
Chỉ được vài năm đẹp
tuổi thơ
Quê tôi bỗng héo lụi
tàn mơ
Tết về con lợn
chia năm bảy
Giấc mộng thiên đường
chẳng đủ no...
Đảng đã dạy rồi phải
thắt lưng
Bài ca năm tấn
cánh đồng hoang
Sống bằng bong
bóng đen vàng đỏ
Xã hội điêu tàn mộng
vỡ ngang
Hơn bốn mươi năm
qua thật nhanh
Quê hương còn đó
thảm trời xanh
Đau thương tang
tóc tình quê gọi
Thổn thức năm canh
giấc chẳng lành lành
Đêm giao thưà xuân
tây lịch 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét