Tôi Khổ Thế Này
hoạ bài thơ cuối
cùng cuả T.T.Kh
Thu đến, xuân đi,
tháng lại qua
Mấy muà băng giá hẹn
thương đau
Ba năm dồn lại
vuơng sầu tủi
Em vẫn âm thầm nhắc
lại đâu ?
Thôi nhé anh ơi,
ngậm đắng cay
Càng thương càng
nhớ hận chia ly
Vườn Thanh gió chướng
TiGon nát
Có viết thành thơ
chuyện đã rồi ?…
Tháng lại ngày qua
chuyện khổ tâm
Muà đông băng giá
nỗi lòng em
Bài thơ chan chưá
ba người đọc
Đan áo chồng em
thiên hạ xem …
Là khổ đời em anh
biết không ?
Ngàn năm lễ giáo
chẳng khoan dung
Thương đau nhỏ giọt
tàn canh lệ
Leo lắt đèn khuya
giọng não nùng
Dầu dĩ sầu tư một
cảnh tình
Bài thơ ưá máu
khóc điêu linh
Thuyền em thăm ván
nào quay lại
Đổi lấy hư vinh chỉ
một mình…
Oán trách làm chi
một cuộc đời
Từng đêm giông bão
cánh hoa rơi
Buồng the quanh quẩn
hồn tê dại
Thương khóc người
ta chẳng giữ lời !
Tôi giận hờn anh nỗi
đắm say
Mỗi dòng mỗi chữ
viết sao đây
Tâm hồn tù túng buồn
thê thảm
Tôi nhớ từng đêm nỗi
oán đầy
Héo hắt tàn canh
chẳng được an
Ngoài trời mưa gió
cánh TiGon
Thương anh lầm lũi
phương trời thẳm
Khổ aỉ trùng dương
tủi cực thân
Anh ở phương nào
có biết không?
Lòng còn thổn thức
nghẹn ngào thương
Tuổi thơ non dại
đâu còn nưã
Thoang thoảng mùi
hương em lạnh giá gương...
Đông đến thu tàn
trăng mờ soi
Thương anh sao nỡ
trách không thôi
Mưa lòng rền rĩ
theo năm tháng
Trời hỡi, sao tôi
khổ thế này!
16.2.2010 Lu Hà
Lá Thư Dang Dở
c ảm tác thơ Mai Hoài Thu
Anh đã đến giưã
chiều đông giá
Phảng phất buồn
nghe gió sương rơi
Tiếng ai thoang
thoảng xa xôi
Nỗi niềm xưa dấu một
thời thê lương
Hồn than thở tơ
vương ảo mộng
Nưả vầng trăng
thoang thoảng mùi hương
Yêu em mà chẳng toại
lòng
Mắt nhìn đắm đuối
nưả thương nưả sầu
Cơn gió chướng qua
cầu lá rụng
Trái tim còn rung
động thật ư ?
Hững hờ tàn nhẫn
làm sao
Bao năm xa cách
bây giờ tìm nhau …
Mây lãng đãng ráng
chiều thơ thẩn
Hồn ngập ngừng luống
cuống van lơn
Em ơi, từ cõi
trăng ngàn
Không gian lạnh ngắt
mấy lần núi non
Đường xa thẳm biển
ngàn sông lạ
Biết về đâu chia sẻ
cùng em
Tháng ngày lầm lũi
thương tâm
Cô đơn cảm nhận
trái tim muôn vàn
Đời thứ lữ nỗi niềm
khép kín
Mà lòng anh đau đớn
vô cùng
Nỗi buồn chai sạn
gió sương
Tìm trong hơi thở
bước đường trầm luân
Mười hai năm, đời
em vẫn thế
Thoắt về đâu trăm
nẻo trần gian
Đọc thư trăn trở
khóc than
Nghe trong tiếng nấc
duyên trần đắng cay
Một lần nưã ông trời
muốn thử
Tiền kiếp xưa chưa
đủ sầu tư
Đời em mất mát quá
nhiều
Đông tàn thu héo
tiêu điều hoàng hôn
Lạc bể ái thuyền
quyên giang giở
Sóng say nhiều đau
khổ ủ ê
Phải chăng nông nỗi
chán chê
Gió xui lạc lối bờ
mê điêu tàn
Luật vay trả thế
nhân khó tránh
Em có hề oán trách
ai đâu
Công tâm chấp nhận
bao điều
Đáng thương cho kẻ
bốn muà héo hon
Cho tất cả lại còn
oan trái
Có màng chi khổ aỉ
dư âm
Chuỗi ngày thê thảm
âm thầm
Còn bao nhiêu nưã
nỗi niềm vấn vương
Em vẫn sống đảm
đương trách nhiệm
Dạ thẳng ngay thấm
đẫm chuyện đời
Dang tay dám nhận
đón ai
Dù cho họ cũng ngậm
ngùi trần căn
Chìm đắm sợ bể hồng
sông bụi
Cố quên đi khắc
khoải qua ngày
Vết thương lòng dạ
chơi vơi
Đẩy đưa sông nước
nổi trôi bọt bèo.
Run rẩy bước phù
du quen thuộc
Con đường xưa tưởng
chuộc lỗi lầm
Mà sao duyên nợ
oái oăm
Trượt hoài té ngã
tím bầm ruột gan
Em sợ lắm nỗi niềm
chồng chất
Anh có còn ôm chặt
tấm thân
Nói ra anh chắc sẽ
buồn
Nhưng em cứ nói
cho hồn thảnh thơi
Duyên phận đó thảm
thê anh nhỉ
Tình cuả em sầu tủi
thực hư
Đến rồi lại mất vi
vu
Theo cơn gió thổi
sương chiều ngẩn ngơ
Em rất muốn mặn mà
say đắm
Trong si mê đằm thắm
ái ân.
Mà sao trong cõi
muôn vàn
Má hồng bạc mệnh
trời còn đánh ghen.
Em vẫn sống thở
than nhẫn nại
Suốt quanh năm lầm
lũi cô đơn
Ngoài trời rỏ gịọt
mái hiên
Mờ mờ nhân ảnh
linh hồn kêu mưa
Đầm đià rỏ lệ trên
thơ
Lá thư giang giở
năm xưa vẫn còn…
22.2.1010 Lu Hà
Uá Màu Mực Phai
chuyển thể thơ Vũ
Hoàng Chương: Lá Thư Ngày Trước
Trăng ảm đạm vương
sầu vạn cổ
Mười năm dài thổ lộ
bằng thư
Bâng quơ hò hẹn là
hư
Sắt son mỏng mảnh
duyên tơ lỡ làng
Rượu cứ rót đêm
đông giá lạnh
Chiếu chăn đơn
lóng lánh đèn khuya
Cô miên rùng rợn
hôn mê
Nỗi niềm tưởng nhớ
sơn khê nẻo nào?
Gió âm tuởng lạc
vào nệm gối
Gọi xa xăm bối rối
hồn ơi!
Tơ tình sóng biển
xa khơi
Cánh buồm viễn vọng
tìm nơi bến bờ...
Hỡi năm tháng phai
nhoà mộng điệp
Yêu đê mê trọn kiếp
tàn phai
Mười năm còn chút
này đây
Tình xưa e ấp trao
tay mặn nồng
Ai đã viết yêu
thương hưá hẹn
Nét thon gầy run rẩy
đưa nhanh
Buổi đầu đâu dám
em anh
Đơn sơ ngượng ngập
tâm tình ngẩn ngơ
Hoa hé nụ hồn thơ
nếp giấy
Nhắc làm chi thuở ấy
tươi xanh
Tương tư ảo mộng
duyên lành
Đêm nay xế nẻo để
anh nghẹn ngào
Say đã gắng âu sầu
hấp hối
Mưa, mưa hoài tê
tái lòng đau
Gấm the từ buổi xa
nhau
Vàng son mắt biếc
bạc màu trần suy
Mình thương tiếc một
thời dĩ vãng
Giấc mơ xưa lãng
đãng chiều nay
Mây trời rỏ giọt
bi ai
Mấy tuần nằm viện
bồi hồi thở than
Đêm dằng dặc nỗi
niềm ai oán
Áo xiêm bay tủi hận
làm sao
Mưa hoài, mấy đêm
liền nhau
Mười năm vọng lại
uá màu mực phai...
Nghe lá rụng rã rời
thân xác
Hồn bơ vơ xao xác
màn đêm
Côn trùng rên rỉ
thương tâm
Mưa càng nặng hạt
nỗi niềm càng sâu....
Yêu sai lỡ để sầu
vạn kiếp
Pháo vu qui tới tấp
ngưạ xe
Chiều buồn đưa tiễn
người đi
Mười năm còn lại
chút này mà thôi...
1.7.2010 Lu Hà
Mối Tình Tô Vũ
Đi sứ mà không thẹn
quốc phong
Anh hùng danh sĩ
sáng triều cương
Thuyền Vu gian trá
hòng lung lạc
Tô Vũ nào xanh vỏ
đỏ lòng
Ngục tối chẳng sờn
bậc trí nhân
Trung quân ái quốc
tấm lòng son
Hung nô run sợ người
quân tử
Đày aỉ đàn dê đực
đẻ con ?
Sớm tối bạn bầy với
cỏ cây
Bức thư gửi nhạn
gió mây bay
Một mai đỗ xuống
vườn cung cấm
Hán Đế bàng hoàng
đau xót thay
Trời đất hoang vu
tuyết phủ dày
Nỗi buồn tê tái có
ai hay
Bỗng đâu tiền sử
xa xưa gọi
Bốn mắt nhìn nhau
rụng rã rời…
Họ đã cô đơn thành
vợ chồng
Rừng sâu rùng rợn
nghiã tào khang
Đêm đông giông bão
tình ân ái
Một bước chẳng dời
bao mến thương
Rồi một ngày kia rụng
cánh tàn
Muà hoa chẳng trọn
tháng ngày xuân
Hán- Hồ hai nước
thành giao hảo
Thánh chỉ ban ra
giận dỗi hờn
Vua bắt chàng về
Tô Vũ ơi
Nuí rừng thăm thẳm
trái tim rơi
Đàn dê nhớ chủ kêu
thê thảm
Gió rít nguồn cơn
giọt vắn dài
Bi tình bi sử xót
thương đau
Lẽo đẽo tiễn đưa lệ
ưá sầu
Kẻ ở người đi đường
khấp khểnh
Người rừng thiếu
phụ nhớ trăng thu
Quan aỉ cỏ cây
cũng héo hon
Quân binh nuốt giọt
suối ưu phiền
Thương người danh
sĩ duyên tiền sử
Khoảng cách ngàn
năm hận thế trần
Bốn mắt đăm đăm buồn
thảm thiết
Tháng ngày hạnh
phúc phút ly tao
Chàng về sứ sở
nàng heo hắt
Thui thuỉ từng cơn
gió tuyết gào…
Một gói cỏn con của
nuí rừng
Đường xa dạm thẳm
xót thương cùng
Chớ quên đói khát
ôm nhau khóc
Đèn đỏ thành đô
đêm vắng trăng...
Nàng lại trở về
hang tối xưa
Ngoái đầu hút bóng
bước chân xa
Ổ rơm lạnh lẽo con
thơ dại
Trằn trọc hoang vu
lệ ứa trào
Người ở kinh thành
muôn tiếng reo
Hai hàng văn võ giữa
vương triều
Hán vương ngự giá
nghênh thân tiếp
Tô Vũ bâng khuâng
một chén sầu
Tôi viết bài thơ tỏ
ngợi ca
Mối tình Tô Vũ với
trăng sao
Ngàn thu vằng vặc
còn thương nhớ
Thiếu phụ rừng
xanh trong cõi mơ.
2008 Lu Hà
Thương Cánh Hoa
Tim
hoạ Hai Sắc Hoa
TiGon cuả T.T.Kh
Nhớ muà năm ngoái
đoá TiGon
Thoang thoảng
hương bay gợi nỗi buồn
Tôi thấy lòng mình
tê tái quá
Ngậm ngùi thương
mãi buổi hoàng hôn
Thuở đó ngày xưa
thật lạ lùng
Rì rào nắng trải
lót bờ phong
Ngây thơ tôi vẫn
tin đời đẹp
Muôn cánh hoa tim
chẳng biến lòng.
Tôi biết làm sao
được hở trời !
Người đi biền biệt
áng mây trôi
Đường xa vút bóng
mờ sương thẳm
Để lại vườn tình
hoa lá rơi !
Người vẫn thường
hay đứng ngắm tôi
Mê say nét bút vẽ
hoa cười
Chân dung vương vấn
hồn thi sĩ
Mái tóc mây bay sợi
rối bời .
Thơ thẩn chiều nay
lại nhớ người
Một muà hoa trắng
cuả chia ly
TiGon lả tả rèm
buông phủ
Lạnh lẽo đèn khuya
lệ nến rời !
Một bước chân đi
phận bẽ bàng
Dưới dàn thiên lý
khóc bi thương
Ngoài kia sương muối
rơi nhiều lắm
Ai biết đời tôi chịu
lỡ làng!
Pháo nổ hoàng hôn
ngớ ngẩn thu
Cuộc đời như thể
giấc chiêm bao
Người đi xa lắm
tôi buồn nhớ
Áo trắng cô dâu
gió lững lờ…
Tôi nhớ thương ai
hận một đời
Buồng không lạnh
ngắt chỉ mình tôi
Chồng tôi năm
tháng sao hờ hững
Cỏ uá cành khô
cách biệt rồi…!
Eỏ lả lược gương
trống trải nhà
Buồn xem tiểu thuyết
đoá hoa xưa
Có ai viết cánh
hoa tim vỡ
Như thể lòng tôi
tuyết trắng pha
Tôi vẫn không quên
tiếng thở dài
Ngày xưa người đã
nhắc cho tôi
Tình ta như cánh
hoa tim vỡ
Anh sợ đời ta cũng
thế thôi.
Tôi nhớ canh khuya
tiếng gọi đò
Bên bờ sông vắng
lá vàng thu
Đường phong xa thẳm
mù sương cát
Dấu bóng người xưa
vẫn nhạt nhoà
Sau trước thì tôi
đã lấy chồng
Ngàn thu buồn lắm
bóng tà dương
Hoàng hôn phủ xuống
đời tôi khổ
Người ở phương xa
có tủi lòng ?
15.2.2010 Lu Hà
Thầm Thì Anh Gọi
Trong Mưa
hoạ thơ theo trí
tưởng cuả Mai Hoài Thu
Hiu hiu làn gió
thoảng qua
Mây chiều lãng
đãng giọt sầu bên tai
Mờ mờ sương ảo
ngàn khơi
Nghe như sóng vỗ
bên đời trầm luân
Tiếng cười trong
trẻo vang ngân
Bóng người xưa gọi
vạn lần yêu thương
Vụng về bao nỗi vấn
vương
Làn môi khép mở má
hồng phôi phai
Anh về tìm lại một
thời
Nỗi buồn chai sạn
nổi trôi luân hồi
Mười hai năm đã
qua rồi
Trăng sao dẫn lối
đường đi nẻo về
Phong trần dặm nẻo
sơn khê
Đọc thơ mà khóc
não nề trần duyên
Tình em biển động
sóng tràn
Sợi dây nghiệt ngã
mây vần gió bay
Ông trời có cảm đắng
cay
Má hồng bạc mệnh
đoạ đầy mãi sao?
Đời em mất mát quá
nhiều
Đèn khuya một bóng
sớm chiều khổ đau
Năm qua tháng lại
bao muà
Trả vay, vay trả
bơ phờ héo hon
Hoàng hôn rỏ giọt
sương tàn
Nỗi buồn hư thực
biết lần sao đây
Yêu người ân ái đắm
say
Si mê cuồng dại bồi
hồi lệ rơi
Đợi chờ khắc khoải
đầy vơi
Ngán thay mà thấy
cuộc đời phù du
Hợp tan rồi lại xa
lià
Thương thân chiếc
bóng sớm chiều cô đơn
Mơ màng ôm gối thở
than
Đêm đêm chỉ thấy tối
đen mịt mù
Mảnh hồn ngơ ngác
bơ vơ
Hàng hiên xao xác
rì rào rào lá bay
Tiếng ai trong gió
mây trời
Muộn màng nỗi nhớ
thầm thì mưa rơi !
22.2.2010 Lu Hà
Thu Vẫn Chưa Tàn
nối thơ Kim Tiên
"Thu vẫn chưa
tàn .. gió bấc xoay
Khí trời lạnh buốt
.. nhánh hoa gầy
Thân cây trơ lá ..
rơi vàng lối
Nắng ở nơi nào ..
sương ướt vai"
Nắng ở trong lòng
cô đấy thôi
Hỡi người thục nữ
má hồng tươi
Tình ai lay động
xoay chiều gió
Cúc nở phượng tàn
cô gái ơi!
Cô lại cười vui với
tháng này
Bài thơ cô viết thật
là hay
Phương xa nhắn gửi
lời tri ngộ
Cô chẳng giận tôi
trót vắn dài...?
Trăng tàn dưới nước
sóng lao xao
Sầu thảm trên sông
ướt má đào
Xanh thắm cây kia
nay héo uá
Mây bay gió cuốn đời
về đâu?
Gió lạnh trăng soi
đêm tĩnh mịch
Mò tìm giấc điệp mộng
hư hao
Nguyệt khuyết tình
vơi hồn lẻ kiếp
Đoạ đầy tiên nữ
đáy ưu sầu
Bưã trước mấy dòng
gửi tới cô
Mà cô hờ hững lại
làm ngơ
Nào ai mộng ước gì
thi bá
Cho sóng thuyền
trôi chẳng bến bờ...?
20.9.2011 Lu Hà
Khổ Lắm Con Ơi
Cha vẫn biết rằng
mẹ thiết tha
Bóng hình cha vẫn ở
trong đầu
Tình yêu oan trái
thành căm giận
Mẹ vẫn mang theo mối
hận thù
Muối mặn gừng cay
đã có gì?
Tình yêu bàng bạc
đã qua thời
Còn đâu trong trắng
trong tâm tưởng
Hương nhụy thơm
tho của cuộc đời
Biết có bao người
vẫn nhớ cha
Tâm hồn thi sĩ đã
đi qua
Hương hoa trong
cõi đời đen bạc
Lụy để tình ai lệ
ưá sầu..
Định mệnh đời cha
là khổ đau
Bao lần hồi hộp ở
trong đầu
Để cho nước mắt dư
dòng lệ
Ngơ ngẩn buồn
thương những trái cầu…
Họ đã đi xa trên dạm
đường
Bao muà lá rụng vẫn
buồn vương
Vẫn thương vẫn nhớ
người trong mộng
Vẫn chúc cho nhau
nghiã vợ chồng…
Cao đẹp con tim giận
tủi hờn
Phải qua sông nước
vẫn bồn chồn
Vì cha rã cánh bèo
tan hợp
Lụy để tình thu rụng
lá buồn
Cha vẫn thường
luôn nhớ tới nàng
Chúc nàng hạnh
phúc với chồng con
Tình yêu say đắm
là như thế
Đâu phải bên nhau
mới vợ chồng?....
Khổ lắm con ơi có
cuộc đời
Lang thang vô định
trái tim côi
Tình yêu chẳng có thành
cay nghiệt
Thương xót cho người
vẫn thế thôi...!
2008 Lu Hà
Hoa Trái Muà
Cảm tác theo ý tưởng
Ngọc Thiên Hoa:" Chỉ Là Giấc Chiêm Bao"
Heo hút đồi hoang
rụng cánh tàn
Sững sờ đâu biết
có ngày xuân
Đoá lòng nở rộ hoa
reo phấn
Réo rắt chim reo
quả trái muà
Thơ thẩn ven sông
mộng chẳng ngờ
Buồm căng no gió
sóng xô bờ
Bến mơ huyền dệt
bao nhung nhớ
Muối mặn thuyền
say lại thẫn thờ
Sáng nắng chiều
mưa, bướm lẳng lơ
Chạnh lòng tê tái
đoá hoa khờ
Trời già lồng lộng
thường quen thói
Cho khách phong trần
bao vẩn vơ
Lưu luyến hồn xưa
khói nhạt nhoà
Dạt dào hương vị
thuở thương yêu
Môi kề má ấp thời
say đắm
Tỉnh dậy kinh
hoàng đau xiết bao
Từ đó trở đi rụng
lá sầu
Muà thu hoa héo
khóc thương chiều
Bâng khuâng gió lạnh
vầng mây tái
Người đã đi rồi
bao xót đau
Thấm thoát thoi đi
thật phũ phàng
Lòng tôi tan nát
đoá hoa tàn
Trời xa khuất bóng
đường muôn dặm
Mang bóng tình
quân lộng gió ngàn
Nhớ lại làm chi luống
thẹn thùng
Tình ai vĩnh viễn
quyết sang ngang
Thuyền say sóng nước
lòng tôi lạnh
Lỡ hẹn dòng trôi
khéo bẽ bàng
Thoang thoảng buồn
than trận gió nồm
Bên tai lạnh lẽo nỗi
thương tâm
Giăng tơ kéo lưới
làm chi nhện
Kéo kén vương tơ vụng
mối tằm
Lầm lỡ cho nên sự
nhỡ nhàng
Phù du trôi nổi mệnh
vô thường
Bọt bèo tan vỡ
tình say đắm
Chấp chới chơi vơi
lạc giưã dòng
Thăm thẳm trời cao
nhạn lẻ bầy
Hoang tàn chiều lạnh
gió thu đông
Chim xa tôi đếm từng
đôi lưá
Mà đời tôi lặng
giưã hư không
Vưà mới gặp nhau lại
ngoảnh đi
Ngại ngùng khó nói
lúc chia tay
Muà xuân vưà chớm
vàng thu gọi
Bể sầu đông lạnh
tháng năm đầy
Oán hận làm chi
chuyện đã qua
Lòng còn thổn thức
đến bao giờ
Biển thương bến nhớ
đừng mong nưã
Hồn về gửi mộng
giưã đêm sao
Ở lại mình tôi
giông gió mưa
Bao nhiêu cay đắng
nỗi u sầu
Ngọt ngào khao
khát hồn cô quạnh
Đêm tàn canh lệ
xót thương bao
22.7.2009 Lu Hà
Bài thơ này tôi
tôi cảm tác theo ý tưởng cuả nữ thi sĩ Ngọc Thiên Hoa.
Nói là họa thơ
cũng không hẳn đúng, vì một vài chữ cuối cùng thuộc về vần bằng tôi đã tự ý biến
đổi đi cho hợp với cảm xúc cuả tôi.
Đã là họa thơ thì
phải dứt khoát tuân thủ và chỉ được phép giữ nguyên và dưạ theo vần bằng cuả
tác giả gốc.
Cho nên xin phép nữ
thi sĩ tôi gọi là nưả hoạ và nưả cảm tác theo ý tưởng cuả tác giả và cả cuả
tôi. Tôi gọi là "Hoa Trái Muà".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét