Tình Ông Cháu
Ông đã đi rồi cháu
nhớ thương
Ngàn trùng cách trở
cõi âm dương
Còn đâu bóng dáng
ngày xưa đó
Sớm tối đi về cháu
có Ông
Lời Ông văng vẳng
vọng bên tai
Năm tháng hao gày
chẳng nhạt phai
Lời dạy năm xưa từng
trải nghiệm
Nghĩa tình ông để
cháu xin ghi
Ăn cỗ nhà ai cũng
cháu Ông
Một già một trẻ bạn
theo đường
Mâm trên các Cụ
cho hầu rượu
Bàn truyện trăm
năm cháu thuộc lòng
Quanh năm bơi lội ở
ven sông
Nước đục người đen
cháu vẫy vùng
Chống gậy trên bờ
Ông réo gọi
Sông thao rờn rợn
nước xuôi dòng
Rồi một ngày kia
đi vắng xa
Ở nhà coi cháu đã
còn Bà
Học bài vô ý gây
nên tội
Dầu đổ lửa loang
cháy góc nhà
Lửa reo phần phật
khói tàn bay
Tro bếp một thôi
cháu vãi đầy
Có phaỉ Tổ Tiên
phù trợ giúp
Cho đơì cháu có đến
hôm nay
Nghe tin hốt hoảng
Ông về nhà
Bỏ bát cơm ăn vội
chạy ra
Cứ tưởng ông về
cho kẹo đấy
Lần đầu nửa tát nhớ
đơì chưa
Ông đánh mà Ông vẫn
cứ thương
Giận lòng tí nữa
cháu thiêu Ông
Cũng may phúc đức
nhà ta lớn
Cho cháu của Ông dập
lửa hồng
Mười tám tuổi đời
cháu phaỉ đi
Hai vai nặng gánh
trả cho đời
Ở nhà cao tuổi Ông
lâm bệnh
Khi cháu về thăm
chẳng có gì
Đời lính sao mà
nghèo thế chăng?
Ba năm sốt rét
cháu về không
Ba lô con cóc sầu
than khóc
Sé võng may quần
cháu tặng Ông
Quanh quẩn bên Ông
được mấy ngày
Đời trai phía trước
hãy còn daì
Lời Ông cháu hưá
cùng non nước
Giông tố bão bùng
chẳng đổi thay
Viễn sứ nhớ Ông thắp
nén hương
Thương Ông vò võ một
đời sương
Sống vào giản dị
ra tinh khiết
Hồn ở đâu xa có tỏ
tường!
2007 Lu Hà
Tình Phụ Tử
Nhiều năm cha vẫn
viết cho con
Rồi bỗng nhiên cha
không viết nưã
Tụ hỏi lòng hay
cha kém mắt
Những bức thư
không nói lên lời?....
Rồi một ngày mẹ gọi
cho con
Cha đi xa con về
tiễn biệt
Lòng dối lòng bởi
mẹ thương con
Bao nhiêu năm mẹ vẫn
dối con?...
Hai mươi năm lưả đốt
tim can
Dồn tất cả cho một
chuyến về
Cha nằm đó thân
hình tiều tụy
Con sững sờ quỳ xuống
nắm tay
Bố ơi bố! Con đã về
đây!
Cha lặng thinh
không nói nên lời
Liệt toàn thân tử
thần gõ cửa
Sức đâu còn để gọi
tên con
Tôi không khóc mà
lòng rỉ máu
Thân xác này máu
thịt của tôi
Tôi tỉ tê vắn dài
kể lể
Nửa hồn cha dừng lại
lắng nghe:
Cha sinh con trong
vòng khói lửa
Nưả cuộc đời xa
cách liên miên
Con thiếu cha như
nhà thiếu nóc
Cứ dày vò băm nát
con tim
Khi cha về con laị
đi xa
Rồi con đi, đi mãi
không về
Năm tháng cuối đời
cha vẫn hỏi
Con tôi đâu sao
mãi không về?...
Số kiếp cha con đã
định rồi
Hai cuộc đời chót
đã sinh ra
Để có nhau mà phải
xa nhau
Cứ nhớ mãi mong
hoài năm tháng
Cha là con, con
cũng là cha
Hai tâm linh in tấm
hình hài
Con tìm cha trong
trái tim mình
Cha tìm con trong
thời niên thiếu…
Nhớ ngày xưa khi
cha về phép
Là những ngày bóc
lịch trên tường
Lịch rơi rồi! Sao
còn dán lại
Cho cha tôi mãi
mãi ở nhà
Sao yêu thế những
ngày ngắn ngủi
Để cho tôi được sống
bên người
Cha ăn gì? Cha uống
những gì?...
Cha luôn dành cho
tôi phần nửa
Cha biết lắm những
năm biền biệt
Cha muốn bù lại cả
cho tôi
Nhưng cha ơi! Mấy
ngày ngắn nguỉ
Cả cuộc đời con vẫn
vắng cha
Cha đi xa ông nuôi
dạy cháu
Ba thế hệ tắm
chung dòng nước
Dòng sông quê bên
lở bên bồi
Vẫn in hình bóng
dáng thân yêu…
muà Vu Lan 2007 Lu
Hà
Duyên Phận
Anh đã đến khi
dương trần u ám
Khi đời em chỉ còn
giấc chiêm bao
Mất hy vọng tất cả
là vô nghiã
Một vòng hoa bên nấm
mộ u sầu
Em đâu biết nỗi
lòng anh tê tái
Từ kiếp nào mà cứ
vấn vương hoài
Xót thương em biến
anh thành tệ bạc
Để ngàn thu nuối
tiếc trái tim rơi…!
Anh dấn bước ra đi
còn tức tưởi
Giả nghiã đời mà
anh rất yêu thương
Em vui lên cõi trần
gian tươi sáng
Đoá phong lan anh
hiến tặng trong lòng
Ba thập kỷ dấn
thân vào cát bụi
Để cho em tìm lẽ sống
trong đời
Đừng oán giận khi
xa nhau em nhé
Muà đông tàn bao
ân nghiã chia ly
Sao chiụ nổi khi
anh nhìn cô ấy
Giưã Hà Thành lại
xé nát lòng anh
Thà ra đi chôn vùi
trong dĩ vãng
Chân trời xa tìm lại
mối chân tình
Anh là kẻ sinh ra
là tha thiết
Yêu cuộc đời chiu
chắt những nhành hoa
Chẳng cam chiụ khi
duyên tình ngang trái
Sống chân thành
trăn trở nỗi sầu tư
Hãy chấp nhận bằng
lòng như duyên phận
Vui lên em đừng
oán trách nhau hoài
Ai đã rạch vết
thương đời đau khổ
Vì thương tâm anh
lại phải ra đi
Đời là thế như
cánh bèo tan hợp
Cơn phong ba bão tố
nổi phong trần
Là đổ nát là tiêu
điều mất mát
Gạt sầu ly mà vui
với thế nhân
Hồn thi sĩ bay cao
bằng tâm tưởng
Để lòng mình thanh
bạch với trăng sao
Đừng ép nhau mua sầu
cho kẻ khác
Hãy vì nhau mà biết
sống thương yêu!
22.10.08 Lu Hà
Cõi Hồi Sinh
Anh đã đến như
thiên thần mách bảo
Khi em thề quyết
vĩnh biệt trần gian
Phút giây thiêng
ngậm ngùi sao đi hẳn
Nắng đang lên le
lói một muà xuân
Em ở lại cõi trần
gian mộng ảo
Gió reo ca bên suối
lệ u sầu
Em gặp anh bên
sông hà u ám
Hay nợ nần cuả tiền
kiếp xa xưa?
Là cứu cánh cho
duyên tình ngắn ngủi
Vui lên em mà vững
gót làm người
Trong đau thương
hãy đừng rơi nước mắt
Trong đắng cay hãy
giữ trọn nụ cười
Trong nhật ký em tự
mình an ủi
Lấy niềm vui trong
công việc hàng ngày
Quyên hắn đi kẻ bạc
tình đểu giả
Mối hận này ai đưa
đến tuyền đài ?...
Anh đã đến khi
thuyền em chao đảo
Sóng mênh mông bám
giữ một phao đời
Vì thương em mà
anh thành bội bạc
Lỗi hẹn với người
giây phút chia ly
Người yêu khóc anh
bùi ngùi đau khổ
Dấn thân vô mà phải
chịu phong trần
Anh quyết chí ra
đi tìm sự nhiệp
Bốn phương trời
đâu là dấu chân chim
Em cũng biết chia
tay là biền biệt
Xa cuộc tình như ảo
giác chiêm bao
Em cũng biết yêu
anh là đau khổ
Nưả năm trời anh dồn
hết thương yêu
Em vẫn biết yêu
anh là mạo hiểm
Nưả chừng xuân nuối
tiếc đoá hoa tàn
Như sương khói mây
mờ che một nưả
Tấm lòng trinh gưỉ
lại bóng trăng rằm
Đừng trách nhau đừng
giận hờn chi nưã
Hận bao lần sao
còn nỡ hận anh...?
Anh để lại một niềm
vui an uỉ
Ai cho em hồng lại
má xuân đào?
19 .10.2008 Lu Hà
Nụ Hoa Đầu Đời
hoạ thơ Mai Hoài
Thu
Đêm trăng sáng côn
trùng rên rỉ
Gió vi vu mang nỗi
u hoài
Chạnh lòng thổn thức
về nơi
Hồn chìm vào cõi để
người xót xa
Buồn lạnh lẽo trời
cao mây cuốn
Lững lờ trôi vương
vấn bao la
Bỗng thèm hơi thở
thiết tha
Sông hà lạnh ngắt
ta bà khổ đau
Con tim nấc âu sầu
thứ lữ
Rặng núi xưa khuất
nẻo sương mờ…
Nhìn theo chỉ thấy
mịt mù
Quê hương mưa gió
thuận hoà bình an ?
Mộng hoang tưởng
sóng yên biển lặng
Hận trùng dương
cay đắng trời ơi !
Con thuyền vượt biển
xa khơi…
Hồn về tìm lại một
thời yêu thương
Thơm ngát mãi tình
nồng say đắm
Mịn màng làn,da thắm
anh yêu
Giật mình tỉnh mộng
bơ vơ
Đầm đià gối lả bơ
phờ xa xôi
Còn đâu nưã nụ cười
thuở đó
Giưã đêm trăng rỏ
lệ tình sầu
Nụ hôn đọng giọt
sương thu
Lối mòn sỏi đá
chân cầu nỉ non
Hoen ngấn lệ khô dần
năm tháng
Má hồng phai lãng
đãng hư vô
Mây chiều lam khói
xanh mơ
Tên anh em gọi nụ
hoa đầu đời…
26.2.2010 Lu Hà
Đời Người Là Khổ
Đời người ra thế
khổ đau
Trăm năm thì cũng
coi là như không
Sân si vọng tưởng
vô thường
Thuyền tình bể ái
lạc đường tử sinh
Ngàn năm trong cõi
sinh thành
Luân hồi trôi nổi
bồng bềnh bể dâu
Bọt bèo bao kiếp
phù du
Lênh đênh thân xác
xót xa vô vàn
Kể sao cho hết
điêu tàn
Thói đời bạc bẽo
phong trần lầm than
Hoang vu ảm đạm
linh hồn
Giả chân thiện dữ
ác nhân tội bày
Tham lam hưởng thụ
tháng ngày
Mồ hôi nước mắt
máu thây đồng loài
Sinh ra may được
là người
Kẻ khôn người luân
hồi mà ra
Sói lang đảo lộn
gian tà
Theo nhau cưỡng đoạt
ta bà loạn luân
Thủ tiêu bức hại
tài nhân
Thế gian nghèo khó
đói ăn thảm sầu
Sống non chết yểu
sa đà
Oan khiên dậy đất
hồn ma vật dờ
Đồng quê hương
khói mịt mù
Vành tang quả phụ
trẻ thơ không nhà
Lê la ngõ chợ bơ
phờ
Không nơi nương tưạ
tuổi già héo hon
Mấy ai thương kẻ bần
hàn
Tìm đâu ra chốn trần
gian công bình?
Vì Sao Phải Khổ?
Cóc nhái sinh sôi
lũ lượt bầy
Cánh đồng xã hội
thảm buồn thay
Ếch ương tím họng
mơ hồn nước
Chẽo chuộc đỏ mồm
mộng tưởng say
Nhân thế gian nan
tìm chỗ ở
Thói đời khôn khó
kiếm cơ may
Vì sao ta cứ kêu
nghèo mãi
Món nợ bao đời vẫn
đắng cay?....
2 .4. 2009 Lu Hà
Nghẹn Ngào Cố
Hương
chuyển thể từ
"Bắc Bình Ca" cuả Vũ Hoàng Chương
Trời Mỹ Quốc âu sầu
mây tái
Đọc bài thơ buốt
nhói con tim
Vũ Hoàng Chương gợi
nỗi niềm
Lòng người Việt quốc
âm thầm nhớ quê
Kể từ đó dãi dề
mưa nắng
Trăng mờ soi cay đắng
nhà tan
Non đoài máu lưả
chưá chan
Phương đông ngùn
ngụt hờn căm quân thù
Vua Nguyễn Huệ
ngàn thu vằng vặc
Bắc Bình Vương giết
giặc lập công
Quê hương một dải
non sông
Đế cư triều đại
Hùng Vương bao đời
Ánh vầng nguyệt ngậm
ngùi quan ải
Nắng triều dương
tê tái quan san
Phế hưng nghiêng
ngả bao lần
Sáu mươi ngàn đó lầm
than giống nòi…
Nuôi mộng lớn dùi
mài kiếm pháp
Áo bà ba dậy khắp
Quy Nhơn
Khởi binh thề với
nước non
Đống đa quyết tử
thiêu thân quân tàu
Gò xương đống hồn
ma Sĩ Nghị
Tiếng hò reo năm
mũi giáp công
Kinh hoàng đỏ lưả
Thăng Long
Cầu phao gãy vụn
nước sông đỏ lòm
Giờ đây đã muà
xuân thứ lữ
Ngậm ngùi thay
trang sử bi thương
Ngẩng đầu hào khí
cha ông
Oai thần dậy sóng
cường bang hãi hùng
Bóng kẻ dũng trên
lưng bạch tượng
Chót vót mây chiêm
ngưỡng năm màu
Rực cờ đỏ thắm chiến
bào
Ban quân khí mạnh
máu đào xông pha
Người cất bước
phôi pha từng trải
Vươn mình theo dãy
núi Hoàng Sơn
Dọc ngang một tấm
lòng son
Chín rồng bơi ngược
nước non một chèo
Cửu Long Giang ào
ào sóng nổi
Khí thế kia trỗi dậy
càn khôn
Hịch truyền cổ võ
tam quân
Điều binh bắc phạt
dồn chân công đồn
Gươm sáng loáng
nát thân hán tặc
Tướng nhà Thanh hồn
lạc phách xiêu
Kià Sầm Nghi Đống
đầu lâu
Gáo dưà lăn lóc
bên bờ cỏ hoang
Bông mai thắm hoa
hồng chiến tích
Ngọc Hân ơi! Tha
thiết ngàn thu
Cháu con không hổ
người xưa
Đồng bào hải ngoại
nghẹn ngào cố hương….
6.3.2010 Lu Hà
Vầng Trăng Nghèn
Nghẹn
chuyển thể từ thơ
Hoài Tưởng Phong
Mẹ sinh tôi vào
đêm mưa gió
Lúc chào đời chẳng
có trăng thu
Tản cư vườn trống
hoang vu
Cưả nhà tan tác
chiụ nhiều khổ đau
Tôi lớn theo cỏ
khô hoang dại
Trên lưng trâu bảy
tuổi lầm than
Loanh quanh xó bếp
nghèo hèn
Đồ chơi chẳng có
tuổi xuân héo mòn
Tôi ngơ ngác đua chen
thành thị
Mười năm sau bi lụy
chân quê
Dật dờ khắp nẻo
sơn khê
Đói ăn thiếu mặc lại
về cố hương
Bạn bè tôi cũng
cùng số kiếp
Tưởng đời tôi hoá
kiếp nhả tơ
Mộng mơ thành bướm
vi vu
Ngào ngờ cô quạnh
phù du hão huyền
Mỗi lần về tâm hồn
trống trải
Gái hay trai thân
thế cầu toàn
Cô hàng xóm đã có
con
Sang nhà mua rươu
không tiền xin anh
Xóm bên sông trời
xanh mây toả
Lắm cô về áo luạ
xênh xang
Xây nhà báo hiếu rộn
ràng
Mà nghe sao động
tiếng lòng tái tê….
Đời tha hương ngậm
ngùi rơi lệ
Đi làm dâu xứ sở
người ta
Quê nhà sông cá ba
sa
Luá nhiều sản lượng
vẫn nghèo thế ư ?
Chập tối buồn
sương sa bến nước
Bóng hoàng hôn thầm
ước trăng lên
Mây mù vần vũ cô
đơn
Vầng trăng nghèn
nghẹn thuả con ra đời....
5.3.2010 Lu Hà
Tết Này Con Vẫn
Chưa Về
Hàng năm tết đến
nhân gian
Mà sao con vẫn lần
khân chưa về?
Phải chăng duyên
nghiệp nặng nề
Nên chưa có dịp
sơn khê tỏ bày
Bọt bèo trôi nổi
nước mây
Tấm thân nhờ gưỉ xứ
người quanh năm
Xưa kia còn ở Việt
Nam
Cưả thiền cô quạnh
trăng ngàn trời xanh
Đêm trường hiu hắt
thâu canh
Bóng ma cộng sản lấn
tranh cuộc đời
Con không được biết
nhà trời
Phật đà xa cách
ngoại lai vô thần
Mây đen Các Mác dữ
rằn
Gió mưa đổ xuống
ngập tràn nước non
Đau thương tủi hận
hồn con
Thương tờ giấy trắng
chưá chan Phật Đà
Đường về nhà Phật
bao la
Gập ghềnh sỏi đá
ta bà mênh mông
Tung tăng khăn đỏ
đến trường
Bài ca lãnh tụ
lãng quên Di Đà
Nay con mới hiểu
được ra
Mà sao không đến cửa
chuà quy y
Xin Thày hải lượng
từ bi
Thời cơ chưa đến
thân côi dạm trường
Bồng bềnh trăm mớ
bòng bong
Mười lăm năm trước
theo đường Ki Tô
Đức Chuá cao cả xức
dầu
Phật Đà sáng chói
trong bầu nhiệt tâm
Viên Giác con vẫn
đọc luôn
Pháp danh chẳng có
sơn son tấm lòng.
nhân Lễ Tết 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét