Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Chùm Thơ Tình Dài 39



 
Nhớ Kẻ Phong Trần
tặng hương hồn Nguyễn Bính

Nếu gọi thơ tình có cố nhân
Lời người mộc mạc ý dân gian
Giang hồ phiêu lãng hồn du tử
Nguyễn Bính ngày xưa đẹp vạn phần .


Tôi ở phương trời vẫn nhớ anh
Nỗi lòng Nguyễn Bính với năm canh
Đọc thơ như thể người còn sống
Sống động trong tôi một mối tình .

Anh là hoàng tử của quê ta
Bát ngát cò bay chẳng bến bờ
Từ Thức một thời vào cõi mộng
Như chiều cô gái hái rừng mơ .

Khí khái như anh thật đáng khen
Rừng xanh bắc Việt suối ưu phiền
Hương thơm hoa trái muà ong gọi
Biển rộng chim bay rụng nỗi niềm...

Thơ thẩn chiều thu nhớ bóng xưa
Như chàng trai ấy ngóng con đò
Tình em hương cánh hoa màu trắng
Như đoá ti gôn chẳng biến màu !

Chim cứ bay đi khắp bốn muà
Dọc ngang nam bắc chốn rừng xa
Đất lành chẳng đậu tìm hoang dã
Lệ để sầu rơi hận má đào.

Nguyễn Bính anh ơi! Mộng ái tình
Cuộc đời sao nỡ chóng trôi nhanh
Già đi trước tuổi buồn tê tái
Khói thuốc say xưa giấc chẳng lành

Gói trọn tài năng có thế sao?
Cuộc đời đâu phải chỉ mà yêu
Đói ăn rét mướt nơi rừng rú
Ngẩng bước ra đi gạt lệ sầu

Tôi tiếc cho anh hồn viễn vọng
Tấm lòng lương ái với tha nhân
Mà không có chỗ nào nào an ủi
Nợ để trăm năm một nỗi buồn...

Chúng nó những ai cấm đoán anh
Bịt mồm khoá họng rũ chim xanh
Tự do thơ phú còn o bế
Luống thẹn cho đời cái aỏ danh !

2008 Lu Hà



Nỗi Lòng Cuả Cha
cảm tác qua bài thơ " Xin Được Chết Thay Con " cuả Cụ HTN

Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục
Bậc hiền nhân quân tử xưa nay
Thở than vương vấn u hoài
Sống sao cho đẹp là người thẳng ngay.

Cha muốn chết tối nay cho trọn
Vì thương con lận đận trần gian
Tráng niên mới có ngũ tuần
Cưả nhà yên ấm vợ con trông chờ.

Lòng tan nát bơ vơ tưởng nhớ
Nợ trần ai, ai trả, ai vay ?
Kiếp người bao nỗi đắng cay
Chết thay chẳng được ý trời cao xa

Đường sinh tử năm xưa lần bước
Cuộc hành hương xin Đức Chuá Trời
Khẩn cầu thiên ý ba ngôi
Dùng dằng bàn tiệc nụ cười ngàn thu...

Nơi hạ giới cha già nhỏ lệ
Hồn phiêu diêu dừng lại lắng nghe
Trăng ngàn vạn nẻo sơn khê
Tiếng thơ nức nở vọng về nỉ non.

Cha nhớ lại ngày con còn bé
Đôi mắt nai yêu quá đi thôi
Lớn lên ăn học lần hồi
Vợ hiền con thảo lại rời đi xa ?...

Thiên Chuá gọi làm sao tránh được
Tiếc cho đời trằn trọc canh khuya
Nấm mồ hiu hắt cỏ hoa
Suơng rơi lã chã nhạt nhoà trăng sao

Bạn thi hữu Huệ Thu thăm hỏi
Có Đông Anh cùng với Trường Giang
Nỗi niềm mấy áng thơ đường
Theo làn sóng điện bốn phương đất trời!

11.8.2010 Lu Hà



Chia Buồn Cùng Tang Quyến
thơ tặng gia đình Thi Sĩ Hà Thượng Nhân

Đi Ô Phăng một nhà toán học
Cây sồi già gai góc xót xa
Tuổi con bằng nưả đời cha
Rưng rưng ngấn lệ bạc phơ mái đầu...

Hà Thi Sĩ âu sầu thương nhớ
Dương con ơi! Vội vã ra đi !
Sông Hà khổ hạnh trần ai
Thuyền trôi sóng vỗ lẻ loi sớm chiều...

Vượt cưả aỉ bệnh xơ lão hoá
Hồn thơ bay Đỗ Phủ ngày xưa
Nhân sinh thất thập là bao
Lai hy cửu thập người là Thượng Nhân.

Chín ba tuổi trần gian hiếm có
Chẳng tu tiên cổ độ trăng soi
Ngâm nga xướng vịnh mấy ai?
Chưởng môn văn học cuộc đời bao la...

Chòm râu bạc thẫn thờ mộ trẻ
Quá năm mươi con vội vàng chi
Cây đời màu lá xanh tươi
Vòng hoa tang trắng sương rơi nhạt nhoà.

Chiều chủ nhật Huệ Thu thăm viếng
Bậc đại huynh chưởng thượng văn chương
Đi cùng hồn Phạm Xuân Dương
Hôm nay đưa tiễn nghiã trang bầu đoàn.

Đời chiến mã cha con xung trận
Cùng lưu đày vấn nạn nước non
Bạn bè thân hữu xa gần
Kẻ đi người ở thở than não nề...

Cháu vốn dĩ trọng tài mến nghiã
Hà chưởng môn kính mấy vần thơ
Chia buồn gia quyến tang gia
Vượt qua biển lệ ta bà khổ đau!

9.8.2010 Lu Hà




Dang Tay Ôm Cả Thương Đau
hoạ thơ Huệ Thu

Dang tay đón nắng chờ mưa
Trời cao thả giọt âu sầu thế nhân
Lệ tràn lẫn với mưa tuôn
Đầm đià bên má nụ hôn dòng dòng

Khói tan binh lưả chiến trường
Bắc Nam thống nhất chia đường đôi ta
Mênh mông trời biển bao la
Mộng hoa tan vỡ sương mù khổ đau

Hồn đi vào cõi mây xa
Tình còn phảng phất như vưà qua đây
Giăng giăng tủi hận mưa dày
Để ai tê tái tháng ngày hư không

Sắt son thề nguyện đá vàng
Gió lay chẳng chuyển tình chàng năm xưa
Thương thay một kiếp phù du
Vẩn vơ lưu luyến mặn mà tình xuân

Xót xa giọt nước xuôi dòng
Gió mưa thấm đẫm nỗi lòng bi thương
Nắng mưa là sự vô thường
Tôi ôm một dải mây buồn quanh năm

Đồng hồ dưong thế trần gian
Xin Tây Vương Mẫu ngưọc dòng thiết tha
Hồn từ lục bát đi ra
Giưã trời ôm cả mưa sa trọn đời.

12.11.2009 Lu Hà




Hơi Ấm Bàn Tay
hoạ thơ Lê Nhiên Hạo

Búp măng như ngọc trắng ngà
Lâng lâng mềm mại vẫn là em đây
Nâng niu mười ngón tay dài
Trăm thương ngàn nhớ vơi đầy biển khơi

Quên sao ân ái tình người
Xa nhau thì vẫn dưới trời thương yêu
Nhớ Hàn Mạc Tử khi xưa
Áo em trắng quá sương mù mây trăng

Lang thang Nguyễn Bính dặm đường
Cung đàn nưả khúc tình trường khổ đau
Riêng anh đứng đợi chân lầu
Chờ cô thiếu nữ hảo cầu trong tay

Nguyện thề ôm mối tình say
Cố đô ngày đó đắng cay phận mình
Chia ly ngấn lệ vòng quanh
Thương con đò vắng hoàng thành sầu đưa….

Hôm nay nào có đâu ngờ
Phong trần dầu dãi bước qua tuổi vàng
Bàn tay ngần ngại trắng hồng
Xanh xao ngấn lệ dối lòng sương thu

Mảnh mai một đoá sen tù
Bùn lầy nước đọng bên cầu mưa rơi!
Giai không tứ đại chôn vùi
Gạt bao tạp niệm bụi đời sầu vương

Tình thù duyên thế đoạn trường
Tâm trong tịnh độ dốc lòng đạo tu….
Chiều về gió thoảng mây thu
Chuông chuà Thiên Mụ ngẩn ngơ cõi lòng

Cho hay một kiếp lỡ làng
Nặng lòng thí chủ nén hương tỏ bày
Khói cay lên tận chân mày
Môi son mím chặt ngậm ngùi trần duyên

Tình trường đóng cưả cài then
Thênh thang cửa Phật trái tim Di Đà
Tay lần tràng hạt nam mô
Bờ mê bến giác qua đò trầm luân

Nhìn theo khuất bóng hoàng hôn
Bụi hồng in dấu bước chân dặm trường
Hậu Giang Bắc Cạn Cao Bằng
Hái bông tuyết lạnh trên Hoàng Liên Sơn

Em ơi! Cổ lụy hương tàn
Trăm thương ngàn nhớ vẫn còn bi ai…

12.11.2009 Lu Hà



Bồng Lai Tiên Cảnh
tặng hương hồn nhà thơ Thế Lữ

Hôm qua hồn lạc sông trăng
Gặp ông Thế Lữ hai hàng lệ rơi
Khóc than oán trách trần ai
Cõi người sinh sự dập vùi đau thương

Mủi lòng tôi cũng thưa rằng:
Bác ơi!Thuở ấy cam lòng chiụ sao?
Duyên thơ lụy sóng ba đào
Tình yêu giai cấp mịt mờ sông trăng

Bác ơi! Chín đợi mười mong
Lạc Hồ tiên nữ hồn thiêng ưu phiền
Phau phau làn nước lá sen
Đôi bờ giun dế hờn ghen dỗi lòng

Hoài Thanh đứng chắn giưã giòng
Thuyền thơ tan nát thuồng luồng nổi lên
Ba bề bốn phiá mây đen
Hàng lau yếu viá bon chen dật dờ

Ầm ầm chiêng trống reo hò
Săn chàng thi sĩ vẩn vơ ven bờ
Phê bình đấu tố dương cờ
Buá liềm lưõi hái ta bà đảo điên

Cái loa cắn nát con tim
Tiên Nga hốt hoảng im lìm khổ đau
Mây đen muốn phủ điạ cầu
Hãi hùng mưa gió độc từ phương xa

Nga Sô trí tuệ âm u
Việt Nam xơ xác hồn thơ sói mòn
Bác ơi! Cuộc thế xoay vần
Thái lai bĩ cực hoa tàn lại tươi

Hôm qua cháu viết một bài
Thái chân Ngọc Nữ bồng lai lại về…

20 tháng 4 năm 2009 Lu Hà

Chú thích : Tuy rằng Thế Lữ nghe nói sau năm 1954 có a dua cùng cánh với Tố Hữu, Hoài Thanh, Xuân Diệu, Chế Lan Viên chống lại nhân văn giai phẩm nhưng nhũng bài thơ ông viết về thần tiên trước năm 1945.Tôi cũng rất ngưỡng mộ mà nhớ tới ông.



Bồng Lai Tiên Cảnh
tặng hương hồn nhà thơ Thế Lữ

Hôm qua hồn lạc sông trăng
Gặp ông Thế Lữ hai hàng lệ rơi
Khóc than oán trách trần ai
Cõi người sinh sự dập vùi đau thương

Mủi lòng tôi cũng thưa rằng:
Bác ơi!Thuở ấy cam lòng chiụ sao?
Duyên thơ lụy sóng ba đào
Tình yêu giai cấp mịt mờ sông trăng

Bác ơi! Chín đợi mười mong
Lạc Hồ tiên nữ hồn thiêng ưu phiền
Phau phau làn nước lá sen
Đôi bờ giun dế hờn ghen dỗi lòng

Hoài Thanh đứng chắn giưã giòng
Thuyền thơ tan nát thuồng luồng nổi lên
Ba bề bốn phiá mây đen
Hàng lau yếu viá bon chen dật dờ

Ầm ầm chiêng trống reo hò
Săn chàng thi sĩ vẩn vơ ven bờ
Phê bình đấu tố dương cờ
Buá liềm lưõi hái ta bà đảo điên

Cái loa cắn nát con tim
Tiên Nga hốt hoảng im lìm khổ đau
Mây đen muốn phủ điạ cầu
Hãi hùng mưa gió độc từ phương xa

Nga Sô trí tuệ âm u
Việt Nam xơ xác hồn thơ sói mòn
Bác ơi! Cuộc thế xoay vần
Thái lai bĩ cực hoa tàn lại tươi

Hôm qua cháu viết một bài
Thái chân Ngọc Nữ bồng lai lại về…

20 tháng 4 năm 2009 Lu Hà

Chú thích : Tuy rằng Thế Lữ nghe nói sau năm 1954 có a dua cùng cánh với Tố Hữu, Hoài Thanh, Xuân Diệu, Chế Lan Viên chống lại nhân văn giai phẩm nhưng nhũng bài thơ ông viết về thần tiên trước năm 1945.Tôi cũng rất ngưỡng mộ mà nhớ tới ông.




Tình Quê
chuyển thể thơ Hữu Loan: Hoa Luá

Hương ngào ngạt đồng xanh hoa luá
Đôi mắt nhung chan chưá người ơi!
Mênh mông thăm thẳm chân trời
Cay đa giếng nước bồi hồi tình quê

Trải gió bụi sơn khê vạn nẻo
Nhạc quê hương cổ độ muôn vàn
Xôn xao chim chóc vang ngân
Lời ca như thể mưa ngàn suối reo

Gió thu sớm vi vu thánh thót
Để lòng anh tha thiết hội muà
Đánh đu vật trụi cuộc cờ
Dân ca quan họ mặn mà xa bay

Trai với gái thôn Đoài thôn Thượng
Ván thăm thuyền một mảng trầu cau
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay

Núi bát ngát sông đầy hương nội
Khói sương lam phủ mái nhà tranh
Ngân hà một khoảng trời xanh
Mười mong chín nhớ chúng mình yêu nhau

Cầm bàn tay đậm đà ân ái
Tuổi hai mươi một trái tình si
Ngực căng mắt biếc xa xôi
Tràn đầy nhưạ sống tuổi đời trắng trong

Một toà ngọc hiền lương tha thiết
Thương quê hương bất diệt từ tâm
Tào khang trọn nghiã tình thâm
Răng long tóc bạc thì thầm thông reo!

22.3.2010 Lu Hà




Trăng Sầu Bể Thảm
Chuyển thể thơ M. LoanHoaSử: Nhật Nguyệt

Vầng nhật nguyệt chia ly ảo não
Trời sinh ra đôi lưá thế sao?
Sương rơi lá rụng ào ào
Cao xu rừng thẳm thác sâu hiểm nghèo

Ta cũng thế bơ vơ trần thế
Chẳng tài hoa thời thế ra gì
Ba chìm bảy nổi bèo trôi
Lêu bêu ăn xổi ở thì muôn năm

Nơi heo hút mưa xuân tầm tã
Đâu xa xôi chín ngả bơ phờ
Hồn về ngơ ngác hoang vu
Muà đông tháng giá bạc màu cỏ hoa

Ta ngóng đợi giấc mơ huyền ảo
Đêm lại về trăng tỏ người xưa
Bầu trời mây trắng tua dua
Ở nơi hạ giới đợi chờ mãi sao?

Hằng Nga khóc sông Hà thêm tối
Ngó bức tranh sơn thủy hữu tình
Sáng mai buổi chợ bình minh
Vầng dương hy vọng cao xanh tỏ tường

Những vết đạn hằn ngang thế kỷ
Sẹo lưu đày còn mãi không thôi
Rừng phong xào xạc mưa rơi
Bức tranh thủy mạc sơn mài thiên nhiên

Khắc dấu vết nỗi niềm khứ hận
Sóng trùng dương tàn tận lương tâm
Lềnh bềnh xác trắng cá tôm
Nồm nam gió thổi âm thầm thương đau…

Vầng nhật nguyệt tìm nhau sớm tối
Chẳng bao giờ thấy lại mặt nhau
Tóc mềm xinh xắn thiết tha
Luân hồi trôi nổi bao muà đợi nhau…

18.3.2010 Lu Hà




Cảm Thông
tặng nữ sĩ Tiền Anh Thơ

Tớ với bạn sinh cùng thế kỷ
Hẳn xưa kia bút ký nhiều phen
Kiếp này bạn vẫn chẳng quên
Văn chương có phải căn duyên nghiệp đời ?

Mà thuở trước chắc gì bạn nhớ
Mấy bài thơ thiên cổ dở dang
Cho nên nhắn nhủ đôi dòng
Nửa chừng tưng hửng ngóng trông mong chờ .

Thú chơi chữ thời cơ ngắn ngủi
Thơ lên men tâm sự ngổn ngang
Luật đường vốn liếng cha ông
Sao đành bỏ vậy ai cùng chơi đây?

Thơ với phú vơi đầy lai láng
Có bạn hiền tỏ sáng thấp cao
Tử Kỳ còn nhớ Bá Nha
Đàn hay còn gảy ngâm nga cho đời .

Thú chơi thơ ai ơi đừng chán
Người bảo rằng chưa sẵn thời gian
Thì ra cái thế lưỡng nan
Thiên binh vạn chữ thi nhân vẫn còn ?

Từ Bắc Úc luận bàn văn bút
Gửi bài thơ xa vút bao nhiêu
Vinh quy chớ có viết liều
Cửa thiền cõi tục nhiều điều khác nhau .

Còn kín cổng thì ta nên tránh
Bậc tu hành đâu lánh ưu phiền
Lời vàng ý ngọc chẳng quên
Tớ mong như vậy bạn hiền phương xa .

À chữ lánh phong ba cũng thế
Người tu hành sự thể luôn luôn
Dõi hằng muôn sự thế gian
Cứu người khổ nạn gian truân luân hồi .

Tớ vui lắm mong người trở cuộc
Kẻ làm thơ người đọc mà nên
Thơ đường tớ vẫn chẳng quên
Chỉ mong như vậy rán lên bạn vàng!

muà thu 2007 Lu Hà




Con Rồng Đất

Đi mây về gió gọi là rồng
Tứ hải giang hồ khắp bốn phương
Gian nan chẳng sợ đời chưa cánh
Một chút tình ai chốn bụi hồng

Rồng đất tiêu dao đêm lại ngày
Tung hoành lồng lộn mộng cung mây
Chờ bao kẻ khách hồn thơ thẩn
Chung cuộc vui vầy cơn gió ngây

Có phải rồng còn mộng cánh non
Mưa sa bão táp nỗi nguồn cơn
Sinh thời chẳng trọn tình sông nước
Đất khách quê người vẫn sắt son

Sao cứ la đà hoặc huyễn mình
Phong trần mai ẩn chốn vô danh
Gió mưa chi nữa trời mây sắc
Vực thẳm đất dày đắm biển xanh

Thiên hạ phong ba buổi loạn ly
Năm châu bốn biển những anh tài
Nương thân dấu vuốt nơi rừng vắng
Năm tận tháng cùng một kiếp trôi….

Giá được cùng ai cõi mộng trường
Phượng hoàng vỗ cánh với sao trăng
Mưa đi gió lại đời tri kỷ
Nậng đỡ dìu nhau mọc cánh vàng

Mơ ước giưã đời chốn thị phi
Cánh rồng mơ mộng cuộc tròn vui
Gian nan khổ aỉ tìm nơi chốn
Rồng đất thương thân chẳng gặp thời

Dám gọi tên rồng thế mới ngông
Sinh từ lầm lội chốn rừng hoang
Cất mình chẳng nổi con rồng đất
Huyễn hoặc đời mình lên cõi không?....

Ta phải học bay có thế thôi
Kiên trì nhẫn nại tháng ngày trôi
Phải chăng anh tiết trời cho vậy
Mài sắt nên kim với tháng ngày !

2008 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét