Em Có Hay Không?
Suốt mấy hôm nay
anh nhớ em
Nỗi niềm nghèn nghẹn
ở trong tim
Bâng khuâng tư lự
anh thường hỏi
Nhạn lạc nơi đâu
chẳng thấy tin?
Em chẳng trả lời
có thế thôi
Bận chi tâm trạng
rối tơi bời
Nỗi lòng con gái
bao e ngại
Rồi để thời gian lững
thững trôi...
Anh vẫn đợi chờ với
ước mong
Như hoa ngóng bướm
chuyện vô thường
Xôn xao chim hót
tình xuân động
Xao xạc lòng anh
bao vấn vương...
Anh vẫn tin rằng
em cảm thông
Không gian vò võ
xót đêm trường
Thuyền quyên nam tử
ai mà chẳng
Réo rắt cung đàn
điệu cố hương...
Ô hay tiếng sáo cuả
Trương Lương
Từ thuở xa xưa vọng
não nùng
Đêm tối mịt mùng sầu
thảm thiết
Côn trùng rên rỉ
có hay không?
Nay viết mấy dòng
gửi gió mây
Nỗi niềm thương nhớ
gửi cho ai?
Canh khuya thăm thẳm
chờ chim nhạn
Thánh thót hàng
hiên mưa lại rơi!
14.12.2010 Lu Hà
Cơn Say Ảo Vọng
Chuyển thể từ thơ
tự do Vũ Hoàng Chương: Say Đi Em
Điệu kèn biếc quay
cuồng hương phấn
Khúc nhạc hồng phấn
chấn mê ly
Ôm nhau ngất ngưởng
đôi người
Đầu xanh lận đận
ngậm ngùi xót thương
Càng thổn thức vấn
vương tê dại
Người hoa xưa chăn
gối má kề
Mà nay bao nỗi
chán chề
Tình xuân đã héo hết
rồi yêu đương
Hồn bả lả nhưng
chân chân còn dẻo
Khúc nghê thường
cuộc rượu lẳng lơ
Lòng nghiêng tràn
hết tim yêu
Ánh đèn tha thiết
nuột nà dáng tơ
Chân lả lướt đê mê
loạng choạng
Cánh tay hờ gợn
sóng âm ba
Hoang vu hồn gửi
bao la
Ánh đèn phai nhạt
ngẩn ngơ má đào
Hãy gượng dậy mặt
hoa da phấn
Dựa bờ vai đừng thẹn
giai nhân
Tiến lùi lạc điệu
đôi chân
Xiết tay ghì chặt
toàn thân đã mềm
Trên sàn gỗ chập
chờn lảo đảo
Nhớ làm chi sóng
gió ta bà
Say đi rượu vẫn chờ
ta
Mềm môi uống mãi mắt
hoa sương mờ
Thân mềm mại còn
chưa chuếnh choáng
Cuối chân trời
phóng đãng người ơi!
Khát khao hồn vẫn
chưả say
Cung đàn nghiêng
ngả lả lơi điên rồ
Rượu, rượu nưã làm
sao quên hết
Trong cơn say thảm
thiết bi ai
Sắc màu lướt mướt
buồn trôi
Có ai hư ảnh kề
môi rã rời...
Quay cuồng loạn đất
trời nghiêng ngả
Trong men say bén
lưả em ơi!
Thành Sầu lệ đổ
tuôn rơi
Tìm trong ảo vọng
u hoài chiều thu!
13.11.2010 Lu Hà
Lời Dặn Dò
Anh vẫn làm thơ
cho em đấy chứ
Để kiếp sau em chẳng
nỡ quên anh
Như kiếp này đã thất
lỡ mộng lành
Anh đã kiện cho u
sầu chan chưá
Anh sẽ hoá thành một
con ác điểu
Lồng lộn lên trời
hỏi nợ trần duyên
Tội tình gì mà gây
nỗi oan khiên
Cho đau khổ giết dần
đời thiếu nữ
Anh sẽ bóp chết một
bầy cá sấu
Cắn xé em khi lỡ
bước sang đò
Cưỡng chế em khi
đã trái tơ
Bao thất vọng
trong răng bầy cá dữ
Nếu lỡ mất những
phút giây ân ái
Em vẫn là trong
mãi mãi chân thành
Như ngàn thu khắc
dấu một cuộc tình
Âm ỉ maĩ trái tim
thần bất tử
Thần Vệ Nữ vẫn cứ
còn sống mãi
Ở bao đời muôn kiếp
vẫn tôn thờ
Kể cả khi trái đất
đã bơ phờ
Mệt mỏi ê chề muôn
loài đau khổ
Anh mơ ước sẽ là
tên cướp biển
Cướp em đi và dấu ở
đảo tàn
Cho bóng hình em
khắc dấu trong tim
Như đêm tối khóc
than người viễn sứ
Em vẫn cứ là của
anh đấy nhé
Của tâm linh và
vĩnh cưủ tôn thờ
Ngàn đời sau con
cháu vẫn mong chờ
Hai thế kỷ là
thiên sầu vạn cổ
Hỡi em yêu, trời vẫn
còn lạnh lắm
Nhớ đi đâu mặc
thêm áo len vào
Đeo gang tay và giữ
ấm thật lâu
Đừng lơ đãng mà
sinh ra cảm cúm
Lời anh dặn em phải
nên nhớ nhé
Chỉ một tấm lòng
thương nhớ ở xa
Như kiếp trước em
đã hưởng yêu chiều
Và kiếp này để đò
anh lỡ bến
Em có biết như
muôn loài duyên khởi
Là nợ nần của từng
kiếp phôi pha
Nhận ra nhau là
người cuả hôm qua
Trong tiền định ta
là người ân ái
Sau hôn nhân là nợ
đời oan trái
Như kẻ trầm luân
trong cõi ta bà
Từng sát na nếu để
lỡ thời cơ
Như duyên phận đời
mình đành phải chiụ
Anh vẫn nhớ em như
là em gái
Cầu cho em hạnh
phúc với đời thường
Trong tâm linh gắn
bó với tình thương
Vui lên nhé và sống
cho đáng sống!
14.2.2008 Lu Hà
Cảm Xúc Thần Tiên
Nhớ lại những lần
anh vụng trộm
Gặp em trong cõi mộng
chiêm bao
Tâm tình nhân thế
là như vậy
Rồi lại ưu tư mối
cảm sầu...
Em ơi! có kẻ ở trần
gian
Thương mến ân tình
chuyện ái ân
Để lại lòng em xao
xuyến động
Bao nhiêu lưu luyến
mộng chan chan.
Thế có buồn không
em gái ơi!
Phù du bèo bọt cõi
luân hồi
Hợp tan, tan hợp
trời muôn ngả
Văng vẳng thông
reo tiếng gió cười...
Theo cánh nhạn bay
được bấy lâu?
Nỗi niềm tâm sự gửi
cho nhau
Thương em anh biết
làm sao nhỉ
Tư lự bâng khuâng
bóng ác tà...
Những buổi hoàng
hôn sợi nắng buồn
Thu qua đông đến
tháng năm tàn
Xa quê vương vấn
tuôn dòng lệ
Cảm xúc thần tiên
hương thảo vân
Trong nỗi cô đơn
tìm đến nhau
Tâm linh trí tuệ ở
trong đầu
Trái tim thổn thức
hồn thơ gọi
Đêm tối mịt mùng
hoang đảo xa!...
22.12.2010 Lu Hà
Tự Than Cho Đời
Năm mới bâng
khuâng gợn sóng lòng
Nỗi niềm sao tỏ với
sông tương
Tuyết rơi dằng dặc
hồn cô quạnh
Buồn tựa sông trôi
lệ ưá dòng
Trời đã bắt ta phải
gặp nàng
Lung linh ánh mắt
nước mây giăng
Để rồi sông núi
lià ngăn cách
Chỉ biết ôm sầu
bao nhớ thương
Chuyện cũ lâu rồi
cơn gió qua
Đằng nào năm tháng
cũng phôi pha
Phải chăng muôn kiếp
còn vương nợ
Vũ trụ không gian
chẳng bến bờ…
Ai biết rằng ai vẫn
vấn vương
Bao nhiêu mộng tưởng
tiết thu đông
Thở dài ngao ngán
dư dòng lệ
Nguyệt Lão xe
duyên rối chỉ hồng
Trằn trọc đêm nay
lại nghĩ suy
Chén sầu khi cạn
lúc khi đầy
Ra đi chẳng hẹn
muà thu lại
Để phụ lòng ai hạt
muối đời....
Xui khéo cho nhau
giưã nẻo đường
Trần gian khổ ải
kiếp tha hương
Công phu đất khách
tìm nơi chốn
Ai biết rằng ai
chiụ lỡ làng....
Vẫn biết rằng em rất
nhớ anh
Thông minh đày đoạ
kẻ si tình
Xa em quả chiụ bao
đau khổ
Thơ thẩn tương tư
giấc chẳng lành
Mấy chục năm rồi mới
hiểu ra
Em tôi chờ đợi biết
bao muà
Bây giờ muôn dặm
xa xôi quá
Chẳng nỡ gợi ra mối
cảm sầu
Xuân đến đông tàn
lạnh xứ Âu
Là muà thương gọi
tháng năm xưa
Xa quê biền biệt
thời trai trẻ
Gió thổi khăn rơi
lật mái đầu...!
Muà xuân 2009 Lu
Hà
Em Giận Anh Sao?
Em giận mãi sao mà
chẳng nói
Hay còn vương vấn
với thời gian
Đàn ông ra thế ồ
hay nhỉ
Hừng hực lò than
chóng nguội tàn?
Thì hỡi em ơi, ở
thế gian
Phải đâu bóng xế
buổi hoàng hôn
Trái tim tươi thắm
hoa màu đỏ
Năm tháng phôi
phai chẳng dễ tàn...
Kỷ niệm tâm hồn
dõi bước đi
Đường trần muôn nẻo
cõi bi ai
Em ơi! có phải vì
tiền kiếp
Vương vấn tình anh
với tháng ngày?
Lần lưã làm chi em
cuả tôi
Vì sao em chẳng
nói nên lời
Tương tư giưã bến
đò mong đợi
Khắc khoải canh khuya
mộng rã rời...
Phải chăng còn nợ
nghiã tào khang
Một kiếp phôi phai
phận má hồng
Hữu duyên tương ngộ
năng thiên lý
Cách mặt trùng
dương bao nhớ thương!
Chỉ rối tơ vò em
biết không?
Năm canh vò võ
tháng ngày mong
Lênh đênh trong
cõi mù xa thẳm
Đất khách phong trần
ôi, cố hương!
25.12.2010 Lu Hà
Tâm Sự Người Thơ
Tâm sự người thơ lệ
ưá trào
Thương ai vò võ một
đời hoa
Bao muà thu đến
trăng tròn khuyết
Tình ái chôn vùi đắm
biển sâu!
Nàng vẫn nặng lòng
chiếc bóng côi
Thời gian lặng lẽ
phũ phàng trôi
Tình người nhân thế
đầy gian dối
Giấc mộng tàn canh
tấm tức hoài...
Đáng mặt anh hào
có mấy ai?
Cùng ai san sẽ
nghiã đầy vơi
Đêm trăng huyền ảo
hồn thơ gọi
Để chị Hằng Nga thức
giấc cười...
Ai biết lòng ai
như đoá hoa
Hương thơm xào xạc
suốt canh khuya
Bướm chim ngây ngất
hồn thu thảo
Bột hải triều dâng
sóng nước trào!
Thôi nhé đừng than
nuối tiếc đời
Cung đàn réo rắt
gió mây bay
Bá Nha gảy khúc
tình nhân thế
Thao thức kià ai
Chung Tử Kỳ!
Ai vẫn đem lòng
ngưỡng mộ ai
Mà sao ai vẫn chẳng
nên lời
Ngóng trông như đợi
người trong mộng
Tỉnh dậy bâng
khuâng luống ngậm ngùi!
25.12.2010 Lu Hà
Trái Duyên
Bế tắc tinh thần
khổ lắm sao?
Để người thục nữ cứ
lao đao
Thương em phải chịu
vòng kiềm toả
Lễ giáo trói đời
phận gái tơ
Chẳng chút yêu
thương chẳng mặn nồng
Mím môi hờ hững nỗi
bi thương
Đau lòng nuốt hận
gieo nhầm trái
Nhăn nhở hò reo kịch
hí trường
Đỏ thắm trái tim dấu
bóng anh
Cương thường phá bỏ
sống cho mình
Hình anh vẫy gọi
cho em sống
Đạp vỡ u minh cõi
mộng tình
Em nói đúng rồi,
em gái ơi!
Đi là để đẹp trọn
cho đời
Nếu không có lẽ
thì điên mất
Có sống bằng không
một kiếp người...
Cò vạc tình suông
hận bến đò
Sống trong tủi cực
mối tình hờ
Tiếc gì hai chữ
vinh quang chứ
Rớt mực gà sa chó
cắn bưà
Mượn tiếng kỷ
cương nó doạ em
La làng đánh trống
kẻ đê hèn
Tráo trâng mặt thú
thêm vây cánh
Ức hiếp em tôi chịu
nỗi niềm
Anh ngẫm đời anh tự
xét ra
Cả em nữ sắc cũng
anh hào
Đôi ta ra thế mà
vui phết
Sóng gió ta bà trải
mấy thâu
Mỹ Quốc muà này đẹp
nắng xuân
Anh mừng em được sống
bình an
Cùng chồng hai
cháu vui yên ấm
Hát nữa cho đời
bao thế nhân
Biển khổ cuồng
phong trận bể dâu
Ngắm trời mây trắng
mộng vân du
Tố Như đi hẳn còn
vương lại
Trong cuộc trăm
năm cạn đĩa dầu
Em đã vui rồi muá
hát ca
Thương em vò võ một
đời hoa
Trời Âu xót laị
dòng dư lệ
Cuả một người anh
chốn hải hồ
2008 Lu Hà
Nguyệt Lão Uống
Say
Cứ nghĩ mà sao ưá
lệ ra
Vì ai nhóm lửa cõi
ta bà
Đời em phải chịu
vòng bi lụy
Cho kẻ xin rơm ở
chốn nào?
Phần tư thế kỷ lệ
từng rơi
Thiêu đốt đời nhau
chỉ thế thôi
Chữ ái chữ tình em
muốn trả
Xông vào khổ aỉ chốn
dầu sôi
Chuyện đời sói nát
buốt tim anh
Trong cõi trần ai
thảm mộng tình
Có phải xe duyên từ
kiếp trước
Kiếp này sao chịu
lệ tàn canh
Đám cưới nhà ai điện
mất sao?
Vì trời xoát laị sổ
thiên tào
Giật mình mới sợ
nơi trần thế
Nguyệt lão chót
say rượu ứa trào
Nay anh đã hiểu
lòng tê tái
Nhức nhối lương
tâm khổ thế này
Bản tính ta là người
nhân ái
Số phận tơ duyên hận
cõi đời
Biết đến bao giờ
trở lại xuân
Chữ ân chữ nghiã ở
bên đường
Mang theo cho suốt
đời đau khổ
Để bạc đầu ai mãi
nhớ thương!
15.2.08 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét