Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Chùm Thơ Tình Dài 42



 




Hoài Vọng Cố Đô
tặng nữ sĩ Tiền Anh Thơ

Sông Hương núi Ngự vọng hồn xưa
Sóng vỗ thiên thu vẳng tiếng hò
Công Chuá Huyền Trân môi tím nhạt
Anh hùng Chiêm Quốc chuyến đò xa....


Huế của ai ơi! Huế hẹn hò
Như tà áo trắng tuổi còn mơ
Bạch Đằng bến Ngự muà thương nhớ
Màu áo xanh lam trí học trò

Không hiểu vì sao đã bấy lâu?
Mà người thơ ấy vẫn thờ ơ
Mải mê kinh kệ hằng khuya sớm
Vui với gần xa chốn cửa chuà

Đã bấy lâu nay tớ vẫn mong
Đàn xưa réo rắt tiếng tơ đồng
Bá Nha gảy khúc người xa xứ
Bến nước Tầm Dương sóng đỏ lòng

Đỏ lòng thương nhớ giọt sương mờ
Viễn xứ người ơi thảm mộng sầu
Tóc bạc xa hương về cố Quốc
Bâng khuâng lưu luyến thuở gieo cầu

Hảo cầu thiếu nữ gác lầu cao
Rơi giưã trần ai rợp bóng cờ
Tài tử giai nhân người quốc sắc
Giơ tay để bắt lấy nàng thơ

Nàng thơ như ngọc ý như xuân
Đức Quốc Đại Bàng nhớ cố nhân
Muôn nẻo trùng dương bay dạm thẳm
Trời xanh rã cánh gió đằng vân

Đường thi thiên cổ còn đâu nưã
Nguyễn Khuyến đi về chốn động tiên
Con cháu bây giờ chê khó đọc
Văn chương thơ mới tuổi hoa niên

Nay có mấy lời nhắn bạn thơ
Cố mà giúp tớ chớ làm ngơ
Tiếc rằng sinh phải thời nho mạt
Để lại sầu vương nhớ cố đô

Huế vẫn đây là Huế cổ xưa
Sông Hương nuí Ngự vẫn còn mơ
Tố Như đi hẳn còn lưu lại
Thơ mộng hồn xưa nhớ cố đô.

29.2.2008 Lu Hà




Món Nợ Ân Tình

Trải gió bụi bao phen ân oán
Sóng ba đào tủi hận nguồn cơn
Chúng sinh muôn cõi dương trần
Cánh bèo tan hợp ái ân chan hoà

Dẫu chẳng thuận kiếp xưa tiền định
Cưỡng làm chi số mệnh an bài
Người ơi gặp gỡ làm chi
Cho thêm sầu oán cho đời thêm cay

Say mê ai đặt bày quăng lưới
Ao hồ sâu bắt cái thủy chung
Trái duyên buộc sợi tơ hồng
Cho đời vương lụy mang lòng sinh nghi...?

Dồn thế bí đường đi nước bước
Theo dấu chân đám rước qua sông
Ngẩn ngơ bến vắng đò suông
Ngậm ngùi đôi ngả sầu vương canh tàn

Đời trai trẻ tủi hờn cố quốc
Chót sinh ra chẳng được như lòng
Nuôi con luống những cầu mong
Công thành danh toại xứng dòng nho gia

Bao mộng ước thành ra mây gió
Bút nghiên thành bỏ xó ai hay
Bon chen thì cũng thiệt thòi
Không thần không thế thành người bỏ đi

Phải cam chiụ một đời hèn kém
Trí nam nhi chiụ ngậm bồ hòn
Trông ra bốn bể sầu than
Kiếp này giun dế tro tàn lá bay

Gạt nước mắt cho hay phương sách
Phải xuất dương cứu cánh cho đời
Tự mình giải phóng mình thôi
Vì cây dây cuốn một thời đau thương....!

2008 Lu Hà



Có Ai Thắp Nén Hương Sầu Cho Tôi
chuyển thể thơ Hữu Loan: Màu tím Hoa Sim

Phận là gái ba anh bộ đội
Xa gia đình ở mãi chiến khu
Em trai còn bé ngây thơ
Vẫn chưa biết nói mẹ già em thương

Tôi Hữu Loan người chồng vệ quốc
Đợi chờ em mái tóc còn xanh
Kết hôn ngày đẹp tháng lành
Không đòi áo cưới, yêu anh trọn đời

Tôi tranh thủ mấy ngày vội vã
Đôi dày đinh tầm tã hành quân
Bùn lầy lưá tuổi đang xuân
Em cười xinh xắn tâm hồn ngất ngây

Chàng độc đáo em say giản dị
Tình vợ chồng đắm đuối yên vui
Cưới xong rồi phải ra đi
Mấy ngày nghỉ phép ngậm ngùi trăng suông

Vẫn ái ngại tào khang nồng thắm
Gái có chồng ảm đạm chiến tranh
Cuộc đời vệ quốc chiến binh
Biết đâu vĩnh biệt khi mình hy sinh

Cũng khối kẻ rừng xanh núi đỏ
Nắm xương tàn cổ độ trăng thu
Linh hồn lạc lối quê nhà
Tìm người vợ trẻ sớm chiều mưa rơi

Nhưng không chết người trai khói lưả
Mà chết người em gái hậu phương
Em tôi một buổi bên sông
Cuốn trôi rờn rợn thê lương não nùng

Tôi xin phép về làng thăm mộ
Mẹ tôi ngồi lã chã thương đau
Chiếc bình hoa cưới ngày xưa
Muội tàn bám lạnh tối chiều âm u

Thương mái tóc vẫn chưa tròn búi
Vội ra đi sầu tủi hoàng hôn
Ái ân chưa trọn trăng tuần
Để anh côi cút tấm thân phong trần

Vẫn chưa thuả lời trăn ý trối
Dặn gì nhau lần cuối em ơi!
Ngày xưa đồi tím sương rơi
Áo em cũng tím lòng tôi ngẹn ngào

Tôi nhớ lại đèn khuya vắng vẻ
Một mình em vá áo cho chồng
Miệt mài trọn cả đêm trường
Bát cơm miếng nước tình thương dạt dào

Chiều đông bắc rừng mưa u ám
Ba người anh thê thảm bi thương
Cái tin em gái trôi sông
Đi nhanh hơn cả lấy chồng mừng vui

Gió thu sớm ngậm ngùi nước chảy
Dòng sông quê bàng bạc trăng non
Em trai mới lớn nhìn lên
Ngỡ ngàng ảnh chị lệ tràn bờ mi

Gió hiu hắt mây trời bảng lảng
Chiều hành quân qua những đồi sim
Cỏ vàng héo uá trong tim
Nỗi buồn day rứt âm thầm tôi đi

Muà sim chín lòng tôi tha thiết
Cảnh chiều hoang biền biệt Ninh ơi!
Ai hò biển lá xa xôi
Vô tình ác ý giưã đời thương đau...

Chiều hoang tím vàng thu không rứt
Tôi ngân nga da riết lời ca
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chết sớm mẹ già chưa khâu...

Muà sim chín càng đau rớm lệ
Gió thông reo tê tái hồn thơ
Nấm mồ cỏ dại hoang vu
Có ai thắp nén hương sầu cho tôi!

20.3.2010 Lu Hà




Nhân Tình Thế Thái
tặng Tuyền Linh

Việc đời hoá giải giản đơn
Tâm tình nhắn gửi luận bàn bốn phương
Hữu duyên tương ngộ trùng phùng
Tấm lòng là lẽ chẳng màng thị phi

Tiếng chì tiếng bấc làm chi
Bỗng dưng có kẻ mua dây buộc mình
Sương mù che lấp trời xanh
Bụi hồng là cõi nhân tình đi qua

Ngẫm trông bể thảm mà đau
Mấy muà tan hợp hương hoa cho đời
Bọt bèo cánh bướm lẻ loi
Lênh đênh dòng chảy tìm người muôn phương

Nỗi niềm chẳng dấu trong lòng
Bài thơ năm chữ theo dòng biển khơi
Thương anh tuổi đã cao rồi
Tâm hồn nghệ sĩ bầu trời mênh mông

Sông hồ nổi sóng thê lương
Hợp tan tan hợp vô thường nổi trôi
Yêu nhau chín bỏ làm mười
Chê nhau dưa muối chán đời mặn chua

Phải đâu trăng tỏ mây mờ
Khoan dung độ lượng tìm đâu bây giờ
Vần thơ anh đã viết ra
Thông tin đại chúng toàn cầu lắng nghe

Phải đâu chen truyện nhiêu khê
Nhân tình thế thái tìm về quê hương
Rửng rưng tôi chẳng nỡ lòng
Nên tôi mới phải đa mang sự đời.

6.11.2009 Lu Hà




Chú Lái Say Sóng
tặng bạn thơ Tiền Anh Thơ

Tớ có mấy lời gửi bạn thơ
Mà sao tri kỷ vội đi đâu
Hương thơ tan biến vào hư lãng
Như giọt sương côi lúc xế tà

Người đã đi vào cõi cửa thiền
Thả hồn du mộng với thiên nhiên
Sáng chiều kinh kệ lòng thanh thản
Những buổi hoàng hôn lóng lánh huyền

Thi bá đọc nhiều nâng cánh bay
Huyền huyền ảo ảo với chân mây
Mênh mang biển học chân trời rộng
Tĩnh lặng tâm trong đáng phục thay

Tâm đắc sở trường kính viễn thông
Tớ đây như lá rụng theo giòng
Thuyền trôi không lái tìm tri kỷ
Ý tuởng sao trời khắp bốn phương

Bão tố mênh mông giữa biển khơi
Lênh đênh sóng cả dập dềnh trôi
La bàn chẳng có buồm xoay hướng
Say sóng loay hoay giưã biển trời

Chả có mấy ai khuyên tứ thơ
Lời bàn như ngọc ý quay tơ
Dệt sao tấm mộng hằng mong ước
Thui thủi đèn khuya vẫn mộng mơ

Cảm hứng ào ào cơn lũ trôi
Thượng nguồn xối xả nước mưa rơi
Giòng sông lồng lộn về đâu nhỉ
Nhẹ lướt thuyền ai bến vắng người...

Tớ cứ một mình cặm cũi thôi
Vướng vào căn số lụy trần ai
Như bao thống khổ đầy oan trái
Trang trải cho thơ nợ trả đời

Số tớ thế này lên núi xanh
Xa hương buồn tủi mộng hồn quanh
Tâm tư trí tưởng dồn lên bút
Ai dám tri âm bạn chí thành?

7.3.2008 Lu Hà




Phiền Muộn
tặng an cư ẩn sĩ

Đã lâu tôi muốn yên thân
Mà sao trời cứ gieo buồn thế nhân
Chúng sinh thụ tạo muôn vàn
Làm sao thoát khỏi san sân thế trần

Trách người quân tử đa đoan
Hư danh chẳng khéo chan chan lụy phiền
Người đâu đến thế là duyên
Ngỡ ngàng mà để thuyền quyên giận hờn

Biết rằng vạn nẻo nhân gian
Nghĩ xa mà laị nghĩ gần chẳng yên
Thà rằng chẳng biết chẳng quen
Bụi trần chẳng vướng nỗi niềm tha nhân

Hương hoa chưa trọn vuông tròn
Gío mây bi lụy phong vân chẳng cần
Kiên trì dạm nẻo phong trần
Con thuyền bát nhã dương buồm qua sông

Bến bờ khổ aỉ mênh mông
Lạnh lùng chẳng nỡ lòng riêng chẳng màng
Kiếp này sóng vỗ lỡ làng
Thuyền qua bến nước dở dang chuyến đò

Phong trần khi tỏ khi mờ
Anh hào hội ngộ khi nào gặp nhau?
Thôi đành phận mỏng bèo dâu
Kiếp này chẳng gặp ta đầu kiếp sau

Trách gì quân tử vô tư
Bởi người thục nữ vương sầu thế nhân
Lôi thôi lếch thếch dương trần
Chúng sinh thụ tạo muôn phần nổi trôi

Aí hà biển khổ ai ơi!
Trùng trùng duyên khởi bóng người chinh nhân
Lang thang gió núi mưa ngàn
Bao giờ gió lặng mây tan nắng tràn

Dẹp đi ong bướm hoa rừng
Đã là huynh muội vấn vương trong nhà
Mặc cho dạm nẻo sơn hà
Tâm đầu ý hợp ta bà không xa

Tính huynh ngay thẳng thật thà
Thế nào cũng được miễn là muội vui
Tiếc rằng muội quá đa tài
Thiên tư quá rộng cho ai thiệt thòi

Kinh luân bàn luận nghiêng trời
Cái quyền nho nhỏ muội ơi! Quên rồi…

24.1.08 Lu Hà





Rỗng Lặng
tặng thiền cư ẩn sỹ Tiền Anh Thơ

Biết mà lặng tiếng cứ im de
Chẳng nói chẳng rằng thế mới ghê
Đầu óc người ta vi diệu thật
Văn chương ba thước khỏi bàn chê

Rỗng lặng cũng là năm bảy đường
Mây trời tạnh gió chẳng buồn giông
Mặt sông lặng sóng lòng sâu thẳm
Như người chẳng nói gợn lòng trong

Im lặng là câu đố hỏi đời
Phải chăng giận rỗi chẳng nên lời
Hay là không nói thành suy ngẫm
Tư lự không gian nợ vướng gì?...

Im lặng cũng là giữ cõi tâm
Soi vào não trạng cái tinh thần
Cho bao kẻ sỹ thành thơ thẩn
Trong chốn tâm linh buị thế trần

Tuy chẳng nói gì cũng lắm lời
Lời bay vào ý lẫn trong suy
Biết ai ngẫm nghĩ mà không nói
Tự nói cho mình ta biết thôi...

Tớ ngẫm ra rồi luận biến thông
Như không biến có cũng thành không
Hư hư ảo ảo dồn hai cực
Tự ngẫm tự suy thế mới khôn

Khen chê dấu biến thành vi diệu
Đuà để cho ai bận sớm chiều
Tâm linh không sắc mờ hư ảo
Im lặng cũng là để mến yêu

Nghe trong im lặng hoá mà hay
Lời chẳng ra lời động não suy
Trí tuệ thế nhân huyền diệu thật
Sinh ra bệnh tưởng để mà suy…!

6.3.2008 Lu Hà





Đoạn Trường Trần Ai
chuyển thể thơ Thanh Hoàng: Niềm Yêu Đã Mất

Ngõ hun hút chạnh lòng hiu quạnh
Nẻo tương tư giá lạnh heo may
Ven đường rỏ giọt sương rơi
Lòng tôi tan nát chuỗi ngày phôi phai

Ôi thương nhớ một thời dĩ vãng
Hạt mưa rơi lầy lội năm xưa
Em tôi bẽn lẽn nhạt nhoà
Suối nguồn nước lớn làm sao bây giờ?

Đừng lo ngại em yêu trìu mến
Cõng trên lưng qua bến bình an
Làn da mái tóc hồn nhiên
Tiếng lòng rung động bần thần ngẩn ngơ

Bao chờ đợi năm qua tháng đến
Nét tâm hồn nơi chốn lớn khôn
Tuổi vàng mười sáu trăng non
Dịu dàng xinh xắn nhất thôn xóm làng

Xuân êm ái thẹn thùng đằm thắm
Ngước mắt nhìn chúm chím làn môi
Đôi chim bé nhỏ thầm thì
Trên cành nhảy nhót rầm rì yêu thương

Quê hương bỗng nhiễu nhương tao loạn
Anh lên đường chiến trận xông pha
Tòng quân trấn giữ ải xa
Mong tin nhận được thư nhà hậu phương

Cơn gió chướng chiều sương ảm đạm
Cánh nhạn bay thê thảm làm sao
Ngỡ ngàng ảo mộng hoang mơ
Cái tin em chết giưã muà đương hoa

Anh xin phép nhạt nhoà ngấn lệ
Vượt rừng xanh dặm nẻo sơn khê
Ba lô nặng nhọc não nề
Bôn ta tìm mộ bốn bề tiêu sơ

Hoang mộ lạnh huyệt sâu an nghỉ
Khói hương trầm tê tái em ơi !
Gịọt châu lã chã tuôn rơi
Bông hoa hồng trắng rã rời thương đau

Hoa cúc nở muà thu tủi bạc
Để thuyền anh lỡ bước qua sông
Duyên tình trắc trở bi thương
Đôi ta hai ngả đoạn trường trần ai.

20.4.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét