Hồn Thơ Hàn Mạc Tử
tặng hương hồn thi
sĩ Hàn Mạc Tử
Bâng khuâng tâm dạ
nhớ hồn thơ
Thấp thoáng hoàng
hôn tưởng bóng ma
Thi sĩ bay về thôn
Vĩ Dạ
Thương Hàn Mạc Tử
ánh trăng mơ
Áo em trắng quá nhận
không ra
Một giải sông xanh
một giải chờ
Nhắn nhủ thương ai
mà chẳng biết
Ơ chàng thi sĩ với
con đò...
Trí tuệ thiên tài
cõi mộng mơ
Mà hồn tinh vệ vẫn
rên la
Thương đau cho số
đời đen bạc
Chẳng trọn lời
nguyền vẹn ý thơ
Khóc nữa đi anh dã
cuộc đời
Xác thân mòn mỏi
tháng ngày trôi
Bao nhiêu tuyệt vọng
lòng xa cách
Chỉ biết âm thầm
đau xót thôi
Hồn vẫn u sầu nỗi
nhớ nhung
Mà nàng đâu có biết
cho lòng
Thương thương chẳng
nhận lời anh gửi
Để lại ngàn thu nỗi
nhớ thương...
Bãi bể hoàng hôn một
bóng trăng
Nghìn sao thấp
thoáng gió hôn chàng
Trái tim ốc đảo miền
sa mạc
Vẫn nở trùm hoa một
tấm lòng
Tôi đọc thơ anh nỗi
cảm thông
Cùng anh chia sẻ
chuyện hoang đường
Đêm nay hồn khạc
ra từ miệng
Hoang tưởng chẳng
sao miễn thực lòng
Anh giận cuộc đời
thân xác tàn
Mà hồn cao thượng
trí siêu nhân
Kiếp này chẳng trọn
cho thân xác
Mê sảng hồn thơ lạc
nẻo trần
Đâu dám trách anh
giưã thế trần
Một hai sau trước
tấm lòng son
Nên đời chỉ đọc
toàn rên rỉ
Thương khóc năm
canh giấc chẳng tàn!
29.7.2008 Lu Hà
Giọt Lệ Chia Ly
Kính viếng hương hồn
cố thi sĩ Bùi Giáng
Cháu khóc nhớ ông
Bùi Giáng ơi!
Thương đau sẻ nửa
chén sầu rơi
Ra đi chẳng trọn lời
trăng trối
Mưa nát lòng ai những
tháng ngày
Cháu tiếc cho ông
một trí văn
Mênh mông trí tuệ
bậc hiền nhân
Sinh thời để lỡ
bao cơ hội
Mê mải tài năng với
cánh chuồn...
Nửa gánh tinh thần
quý giá thay
Xót cho một nửa gửi
cung mây
Nếu còn nuối tiếc
đầu thai lại
Tâm huyết máu tim
trả lại đời...
Có phải rằng ông
chán cõi đời
Thiên tài hoang dã
để buông trôi
Mênh mông lục địa
sinh nhầm chỗ
Hồn cứ lang thang
dưới cổng trời...
Ông sống nưả đời
có vậy thôi
Nửa kia ném bỏ để
rong chơi
Văn chương thơ phú
sao nhiều thế?
Thương xót cho ông
gịọt ngắn dài...
Trí tuệ tinh thần
thật bao la
Sao ông buông thả
để tiêu hao
Ôm đồm chồng chất
hai vai nặng
Như ngọn đèn cao vỡ
bóng mờ...
Cháu hiểu lòng ông
Bùi Giáng ơi!
Cửu tuyền chén lệ
vẫn đầy vơi
Hậu sinh kính bái
lời ly biệt
Ở tận suối vàng
ông có hay?
2008 Lu Hà
Lạc Vào Thiên Thu
hoạ thơ Hàn thiên
Lương
Cuối năm tư lự ưu
phiền
Đọc ai như thể lạc
miền thiên thu
Trải bao bão hận
gió thù
Xác hoa tan tác âm
u góc vườn
Ven sông bờ liễu
héo hon
Phăng phăng nước
chảy cá chen chân cầu
Chiều tà chuông
đánh thinh sầu
Oan hồn thấp
thoáng bạc màu trần ca
Không gian tĩnh lặng
bơ phờ
Thế nhân ai đó vạn
nhà bi thương
Hoang vu sóng biển
chập trùng
Cõi đời lơ láo bụi
hồng vi vu
Bâng khuâng hồi tưởng
xa xưa
Hoa xuân mấy lưá
trọn bầu trẻ thơ
Thương ai bạc cả
mái đầu
Hoàng hôn tưạ cưả
âu sầu chờ mong
Người đi kẻ ở se
lòng
Gót chân sỏi đá cầu
trong an bình
Tự do biển lộng trời
xanh
Nỗi niềm ly khách
tâm tình núi non
Thời gian cỏ mọc
sáo mòn
Đường xưa lối cũ vẫn
còn hằn lên
Vết đau thế kỷ
phong trần
Chuông chuà văng vẳng
xa gần hồn mê
Xa quê bận rộn
trăm bề
Bên song cưả sổ
não nề trần duyên…
31.12.2009 Lu Hà
Hồn Tôi
Đã có ai hay tớ với
hồn
Yêu nhau từ thuở
trứng còn non
Ngày xa xưa ấy hồn
thăm tớ
Trần thế còn run
biển sóng cồn
Ra đời có tớ với hồn
thơ
Lâu quá quên rồi
phút ngẩn ngơ
Hốt hoảng hồn thơ
là tiếng khóc
Cho đời thơ tớ cứ
bơ vơ
Tớ yêu tớ ghét
cũng làm thơ
Nên tớ với hồn vẫn
mộng mơ
Văn bút phaỉ đâu
là nghiệp sống
Mà sao hồn cứ bắt
làm thơ?
Có thú gì đâu một
kiếp người
Quanh năm suốt
tháng chỉ ăn chơi
Giàu sang phú quý
đầy ham muốn
Kèn cựa bon chen kẻ
nịnh đời
Hồn mách bảo rằng
thơ mới vui
Lao tâm khổ trí để
làm chi?
Đời người ai cũng
già nua cả
Một cỗ ván thiên sẽ
khép thôi...
Xuống hố chẳng ai
mang được gì?
Âm ty địa ngục lệ
còn trôi
Có tiền có của dư
thừa thãi
Quỷ xứ ma vương chẳng
xót ai?
Làm thơ đời tớ thấy
chứa chan
Trí tưởng mênh
mông chẳng lụi tàn
Cằn cỗi chai lỳ
không có chỗ
Tâm hồn phơi phới
với nhân gian
Thơ tớ làm ra như
mấy ai?
Khen chê tớ cũng
chẳng lo gì
Thơ làm cho những
ai như tớ
Yêu ghét thương đời
có thế thôi
Bạn thơ chi thiếu
khách làng chơi
Dong ruổi muôn
phương để đẹp đời
Con chuột dẫn đường
trên thảm cỏ
Thông tin thế kỷ
khắp muôn nơi
Hôm qua hồn tớ đến
Hoa Kỳ
Giờ laị lang thang
ở xứ này
Sóng nước mênh
mông châu đảo lớn
Úc Châu biển cả lại
vơi đầy
Người ta bảo tớ có
tâm hồn
Tớ viết ra đây để
hỏi hồn
Đã có khi nào hồn
chán tớ
Cho thơ tớ thiếu, thiếu
linh hồn?
Hồn cười cái mặt
ghét mà yêu
Lẩn thẩn hỏi chi
chỉ buồn nhiều
Có ai yêu tớ như hồn
nhỉ
Hồn luôn trong tớ,
tớ càng yêu
Cầu sao cho tớ được
hồn nhiên
Tớ có vô tư hồn mới
yên
Ngộ nhỡ chẳng may
đời vấn nạn
Đời buồn hồn tớ sẽ
sầu miên
Hồn buồn thơ tớ lại
chơi vơi
Chỉ viết bao nhiêu
nỗi hận đời
Thề thốt với hồn
cùng sống chết
Tớ đau hồn lại
khóc người ơi!
Hồn buồn làm tớ laị
lo toan
Suy nghĩ sầu tư khổ
bội phần
Chăm sóc từng ly hằng
sớm tối
Thủy chung ân ái
mãi nồng nàn
Nửa già thế kỷ cứ
la đà
Quấn quít bên nhau
bạc cả đầu
Duyên bén từ khi
còn trứng nước
Mẹ sinh hai đưá đã
thương nhau
Nổi trôi như tớ hồn
thông cảm
Sóng cả nhiều khi
đã mấy phen
Cứ tưởng chuyến
này tan nát hết
Nào ngờ thuyền tớ
kéo hồn lên
Tớ phải lòng hồn
thật chứ sao?
Đời người gai góc
sắc như dao
Hồn thường yếu đuối
còn hay khóc
Hồn đau làm tớ laị
lao đao
Nhiều khi thơ bí rối
bòng bong
Tớ mới quay sang hỏi
thật lòng
Hồn vẫn ôn tồn
khuyên bảo tớ
Thơ hay nên ngắn
chớ dài dòng
Viết ngắn hồn ơi
chẳng thỏa thuê?
Còn bao u uất nỗi
ê chề
Lời thơ như nước
tuôn giòng chảy
Cuốn hút đời nhau
sao thảm thê
Lắm lúc nhiều khi
tớ hỏi hồn?
Vì sao không chán
cứ thơ tuôn
Một ngày liên tục
hai bài phú
Luỉ thủi mà sao chẳng
thấy buồn...
Thì đã vậy sao phải
tủi hờn?
Thuyền không có
gió, đón trăng non
Trải bao đau khổ
không bờ bến
Có thế tâm hồn mới
thắm son !
muà thu 2007 Lu Hà
Người Lính Vô Danh
Hỡi anh người lính
già
Mới chết đêm hôm
qua
Đường San Jose buị
bặm
Như con thú xa nhà
Đời như hạt mưa
rơi
Bạc màu sương lạc
loài
Gió đưa về bắc Mỹ
Chuông nhà thờ buồn
trôi
Cái chết không ai
hay
Dù hỏi thăm một lời
Ai nghe điều trăng
trối
Vuốt mắt lạ bàn
tay
Ôi cuộc đời thê
lương
Bỏ laị phiá sau
lưng
Những chiều quê mờ
khói
Vợ con hằng ngóng
trông
Anh sang đây một
mình
Hoen lệ sầu năm
canh
Quê hương đâu còn
chỗ
Cho những người
cán binh
Hỡi anh ngươì chiến
binh
Như bao nhiêu người
anh
Hận thù xưa chiến
tuyến
Mang theo hết cuộc
đời
Anh bỏ nhà ra đi
Như con thú lạc
loài
Sợ săn lùng caỉ tạo
Máu xương đầy chân
ai?
Người ta quá lo xa
Những bóng ma ngày
xưa
Của một thời tranh
chấp
Nên đời anh khổ
đau
Biết cho đến bao
giờ?
Lấy laị tình bao
la
Bắc – Nam cùng một
giải
Anh em trong một
nhà
Cái chết không
khóc than
Không một vành
khăn tang
Không người đi đưa
đám
Đất lạ gửi tro tàn
Hỡi những người đồng
hương
Có ai còn xót
thương
Một nén hương
quyên góp
Bên nấm mồ bỏ
hoang?...
Cảm tác theo thơ
Trần Trung Đạo " Người Lính Già Vưà Chết Đêm Hôm Qua "
Lu Hà
Sống Và Chết
Có bao giờ nghĩ xa
Một nỗi buồn vu vơ
Rồi đây ta phải chết
Chết ở đâu bây giờ
Chết trong sự giàu
sang
Trong thác loạn
đìên cuồng
Hay ở trong traị cấm
Nơi hải đảo biên
cương
Ai rút ngắn đời
anh
Ai cắt cành cây
xanh
Khi tương lai vưà
hé
Mái tóc còn đang
xanh
Họ đã nhân danh ai
Họ đại diện cho ai
Vì sao họ không muốn
Anh sống ở trên đời
Sao vô lý bất công
Một người dân bình
thường
Mà không được quyền
sống
Coi như đá cản đường
Muốn yên cấm tò te
Muốn sống phaỉ biết
nghe
Như gà con lạc mẹ
Con cuốc ngoài buị
tre
Anh có cha mẹ
không
Và có còn ai không
Hay một đời bỏ xó
Nấm mồ ven rừng hoang
Anh đã được bao
nhiêu
Và đã từng được
yêu
Hay chưa từng nếm
trải
Êm ái những buổi
chiều
Giữa thế giới an
bình
Nỗi lo cứ dập rình
U mê bầy chó sói
Đưa ai ra pháp
đình
Anh đã can tội chi
Chưa từng làm haị
ai
Không gì cả chỉ muốn
Quyền được sống
làm người
Cuộc sống rẻ thế
sao
Mạng người đáng là
bao
Nghề kinh doanh
xác chết
Ắt hẳn họ giàu to?
Lu Hà
Công Cha Nghiã Mẹ
" Công cha
như núi thái sơn
Nghiã mẹ như nước
trong nguồn chảy ra
Nuôi con chẳng quản
sớm chiều
Tình cha nghiã mẹ
dạt dào biển khơi"
Công đức sâu dày
ơn mẹ cha
Cha truyền nòi giống
cuả ngàn xưa
Như hoa vương nhụy
đời thơm trái
Núi vọng tình thâm
nở bốn muà
Thái cổ lưu truyền
chuyện mẫu thân
Sơn cao thăm thẳm
vẫn sinh tồn
Nghiã đời mẹ gửi
theo giòng suối
Mẹ ở lòng con khắp
thế gian
Như ngọc trong veo
lòng sáng suốt
Nước non sông núi
của ngàn năm
Trong như nước suối
soi lòng mẹ
Nguồn sữa ơn đời
bao thế gian
Chảy khắp mọi miền
sông nước xa
Ra đi biển mặn nỗi
mong nhà
Nuôi con chiu chắt
từng hạt muối
Con sẽ trở về bên
mẹ cha
Chẳng biết giờ này
mẹ ở đâu?
Quản bao giông bão
gió mưa sa
Sớm khuya tần tảo
bao mong đợi
Chiều lạnh Vu Lan
lại nhớ nhà
Tình thương theo
ngọn sóng triều dâng
Cha vẫn bền gan chẳng
nản lòng
Nghiã nặng cưu
mang từng hạt thóc
Mẹ là sông nước của
quê hương
Dạt sóng biển khơi
đời viễn phương
Dào tuôn muôn ngả
tấm lòng thương
Biển nào chia cắt
tình non nước
Khơi dậy hồn thơ nỗi
nhớ mong!
muà Vu Lan 2008 Lu
Hà
Nhớ Đồi Tím Hoa
Sim
tặng nhà thơ Hữu
Loan
Gió sớm hương về gọi
nắng thu
Bâng khuâng tâm dạ
nhớ hồn thơ
Thương chàng thi
sĩ giòng sông mã
Nhớ vợ hồn ma hẹn
bóng chờ
Tôi biết rằng anh
khóc đã lâu
Nỗi niềm đau khổ
xuốt canh thâu
Trái tim thi sĩ
tình trong trắng
Hồn đã ghi sâu tấm
mộng đầu
Tôi đọc bài thơ của
Hữu Loan
Tấm lòng thương vợ
khóc thi nhân
Gọi anh như thuở
ngày xưa đó
Khắc ở trong tim một
nỗi buồn
Ai đã xem thơ cũng
nghẹn ngào
Thương anh vệ quốc
cuả ngày xưa
Hành quân ngang
trái muà sim chín
Tím cả lòng anh
lúc xế tà
Anh khóc vợ anh em
gái xưa
Tình nàng dấu kín
lúc khi nào
Mẹ Cha dạm hỏi mà
chẳng biết
Như trái tim non
trái chín muà
Từ chiến khu ba
anh đã về
Không đòi áo cưới
gái làng quê
Hương thơm giản dị
màu sim tím
Thơm mái tóc xanh
hẹn nỗi thề
Mấy ngày nghỉ phép
cưới là đi
Đọng lại môi anh một
nụ cười
Thương em gái nhỏ
chiều quê ấy
Trằn trọc mưa rừng
chỉ nhớ thôi
Ai biết làm sao được
hở trời
Dòng sông rờn rợn
quấn em đi
Lưả tình đôi lưá
muà xim chín
Chẳng trọn tuần
trăng hẹn với người
Anh chạy về thăm
bóng xế tàn
Mẹ ngồi mộ tối
khóc bên con
Bình hoa ngày cưới
tàn đông lạnh
Mái tóc em xanh
búi chưả tròn
Số kiếp loài người
bạc thế sao?
Thương anh vệ quốc
thuở năm nao
Phu thê chăn gối
chưa tròn tháng
Mà đã tan ra một
cánh sầu
Nặng nghĩa ân tình
ôi thế nhân
Bài thơ muôn thuở
nấc nguồn cơn
Thương đau cho dấu
đồi sim tím
Biền biệt chiều
quê bóng xế tàn
Nếu phải một đời
đi vắng xa
Tình quê Nam Việt
vẫn bao la
Hôm nay ngồi đọc đồi
sim tím
Vương vấn lòng ta
nỗi nhớ nhà!
24.8. 2008 Lu Hà
Ông Trần Dần
tặng thi sĩ Trần Dần
Cũng sinh trong
cõi dương trần
Mà ông phải chiụ
muôn vàn đắng cay
Đường đường lương
đống văn tài
Tấm lòng yêu nước
ai người hiểu cho
Quê hương tầm tã
mưa sa
Đám mây cộng sản
xoá nhoà lương nhân
Tuyên truyền chủ
thuyết vô luân
Đạp lên đạo lý sát
nhân dạy đời
Lá bài đấu tố ngọn
roi
Phanh phui mổ sẻ dập
vùi thi nhân
Bảo rằng: thi phú Việt
gian
Mựợn thơ yêu nước
chửi ngầm phía sau
Chẻ băm chữ nghiã
làm tư
Uốn cong đầu lưỡi
bẻ câu chân tình
Oán hờn tràn ngập
biển xanh
Đại dương sao tỏ
cho tình đời trôi
Mênh mông ba chục
triệu người
Cúi đầu cam chiụ
thương đời trầm luân
Hỡi ôi! thảm cảnhTrần
Dần
Thương ông cháu có
mấy vần cảm thông
Xót xa lòng dạ trắng
trong
Lưỡi dao oan nghiệt
cắt ngang dây đàn
Đường thơ lià khỏi
duyên trần
Cung đàn đứt gánh
oán hờn ngàn thu
Bởi ai ra nỗi u sầu
Thương dân yêu nước
mà sao phải tù?
Căm bấy nhóm lưả
thâm thù
Bày trò ma giáo hoả
mù mị dân
Vầng trăng khi tỏ
khi tàn
Sương thu nhật
nguyệt lệ tràn năm canh
Trải bao thập kỷ u
minh
Gốc sâu chế độ cây
xanh héo tàn
Ngọn đèn công lý
nát tan
Cháu con có hiểu nỗi
oan Trần Dần?
Mấy lời bày tỏ tri
âm
Ngàn thu vằng vặc
tâm hồn thi nhân!
17.8. 2008 Lu Hà
Người Khách Lạ
chuyển thể từ thơ
Xuân Diệu
Hãy nán lại cùng
nhau ân ái
Trăng đêm nay lạnh
quá người ơi!
Rượu tàn rỏ giọt
sương rơi
Khách đi thì cũng
một thời trăng hoa …
Trăng sáng quá vi
vu gió thổi
Ngả đầu say mềm mại
mê ly
Ngạt ngào bên trái
tim côi
Cung đàn non nỉ đất
trời mênh mang
Hồn phiễu lãng lỡ
làng huyền ảo
Ánh nguyệt soi bồng
đảo trái son
Dạt dào mây giải đầu
non
Có thương sông nước
trăng tàn lệ rơi
Thoáng rờn rợn ngậm
ngùi lòng biển
Đêm hoang vu lận đận
triều dâng
Ái ân du khách
xiêu lòng
Một đêm như ánh
trăng vàng lướt qua
Nguyền dệt võng
đung đưa cánh sóng
Bọt bèo trôi qua
ngả thác ghềnh
Hương hoa nhụy rưã
tình anh
Tóc mây thêm rối
buộc mình đêm nay…
Rồi cũng hết bướm
bay ong rã
Đêm lại đêm lạnh lẽo
thịt da
Giai nhân đợi gốc
sồi già
Sông trăng bến nước
la đà trời xanh
Người kỹ nữ vén
mành xoã tóc
Cuộc du dương tang
tóc làng chơi
Viễn du bận chuyến
xa khơi
Phảy tay nuối tiếc
một đời tài hoa
Gà xao xác trăng
ngà lạnh buốt
Chăn chiếu xô tha
thiết nggười đi
Một đêm thuyền hững
hờ trôi
Áo xanh khuất nẻo
người ơi còn về ?...
6.3.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét