Nhớ Cánh Phong Lan
Thơ mãi mà anh chẳng
chán sao
Bâng khuâng thoang
thoảng bóng hồn xưa
Lưả lòng âm ỉ còn
vương maĩ
Than cuỉ còn
đâu lúc xế chiều?
Biết đấy mà sao chẳng
chiụ yên
Thương đời day dứt
mối nhân duyên
Tình người đeo đẳng
theo năm tháng
Ôm cánh hoa lòng
héo vạn xuân
Có phải trời đày
cho gặp nhau
Để rồi bi lụy mối
sầu tư
Biển xa ngăn cách
đôi bờ bến
Tóc bạc còn mơ
truyện vẩn vơ
Anh vẫn làm thơ trả
nợ đời
Ru lòng thi sĩ sống
cho vui
Nếu không có lẽ
thì anh chết
Đa cảm làm sao một
kiếp người
Anh gặp trong đời
bao mỹ nhân
Mà sao vẫn mãi chỉ
là em
Những đêm ám ảnh hồn
cô độc
Tỉnh dậy thương ai
mộng ngẩn buồn
Anh vẫn thường
ngày bên vợ con
Xuân thu đông hạ
xuốt quanh năm
Nhớ sao day dứt
hoàng hôn ấy
Em gaí chờ anh
bóng xế tàn
Thôi đã lỡ rồi em
gái ơi
Nỗi buồn man mát
nhớ nhau hoài
Thương nhau hãy sống
cho nhau nhé
Hạnh phúc hương
thu trọn cuộc đời
Nhớ lại mấy dòng
anh được xem
Đời em chìm nổi nỗi
gian truân
Lụy tình hai đưá đầy
đau khổ
Lỡ bước sa cơ lạc
nẻo trần
Hai sáu năm rồi
bao khổ đau
Giật mình mới hiểu
thế là yêu
Giá xưa hai đưá
bình tâm lại
Một chút thời gian
để có nhau
Ở đời ai dễ gặp
tri âm
Chẳng được gần
nhau anh nhớ em
Tri thức người ta
là thế đấy
Nguyện cầu em được
sống bình an
Anh chẳng cầu xin
được gặp em
Mong em hạnh phúc
với chồng con
Dư thừa ngũ thập
tri thiên mệnh
Còn ước gì hơn được
sống yên
Nếu phải nghe tin
truyện của em
Vợ chồng em chẳng
trọn tình duyên
Thương đau dằn vặt
làm chi nữa
Hận để ngàn thu một
nỗi buồn
Anh đã yên tâm với
cuộc đời
Vợ hiền con thảo sống
an vui
Biết bao hoạn nạn
gom từng trải
Hạnh phúc có từ
trong khổ bi
Anh vẫn làm thơ để
tặng em
Chồng em liệu có
trách gì không
Anh tin người ấy
là quân tử
Hiểu được lụy đời
ôi thế nhân
Cũng xong mấy chục
vài năm lẻ
Giấc mộng nam kha
thoáng hết vèo
Tỉnh dậy vô thường
ta mới biết
Tình thương tâm thức
mới thanh cao
1.5.2008 Lu Hà
Nhớ Chiều Hoàng
Hôn
Đôi dòng nước mắt
chua cay
Xót xa ngấn lệ bồi
hồi nhớ em
Còn đây vẫn ánh mắt
huyền
Như ngày xưa ấy
hoàng hôn chiều tàn
Anh đi theo bóng
mây tần
Con tàu lữ khách
vương buồn cố nhân
Tình xưa chẳng được
toại nguyền
Cho đời thoang thoảng
tâm hồn cuả em
Tình thương anh dấu
trong tim
Gánh đời nặng trĩu
tấm thân phong trần
Chinh nhân đạp giải
non ngàn
Nặng lòng cố quốc
nồng nàn quê hương
Xa xa một dải mây
hồng
Cánh chim vô định
bốn phương đất trời
Ta bà trôi nổi
luân hồi
Uyên ương là giống
đấy thôi hữu tình
Con chim yêu khoảng
trời xanh
Kiếp người định mệnh
duyên tình giở giang
Thương em phận bạc
má hồng
Xót thân quân tử
long đong sớm chiều
Hôm nay ngày nghỉ
tình cờ
Trên màn hình ảnh
người xưa vẫn còn
Hồn thơ nặng nợ
thi nhân
Trạnh lòng cầm bút
mấy vần thăm em
Lâu nay vẫn được
bình an
Chồng con hạnh
phúc mọi phần an khang
Cha em có được khoẻ
không?
Vẫn ca vẫn hát
bình thường Thái Chân
Anh thì đã quá năm
lăm
Người ta lại đoán
bốn nhăm là cùng
Lơ thơ điểm bạc lá
vàng
Tiền tiêu vưà đủ
làng nhàng thế thôi
Ung dung chỉ biết
vui cười
Muôn vàn gian khó
mặc đời khỏi lo
Đời người sống được
bao lâu ?
Lo buồn cũng thế
vô tư sướng rồi
Chẳng thù chẳng
oán ghét ai
Dương trần hoạn nạn
em ơi thường tình
Cái là chính mạng
thân mình
Tóc tơ không mất
trời xanh xem thường
Vi vô xoá hết đau thương
Học theo Lão Tử vô thường trung dung
Tiểu nhân quân tử
trùng trùng
Như người với quỷ
như ngày với đêm
Tránh người thì quỷ
đến liền
Tránh ngày thì lại
đêm đen bần hoàn
Miễn cho lòng dạ
bình an
Bình minh sẽ đến
quỷ tìm bóng đêm
Tiếc rằng chả được
cùng em
Luận bàn thế sự
tri âm bạn đời
Từ ngày lỡ bước
chia ly
Hai ta chịu cảnh đắng
cay muôn phần
Ngược xuôi tất bật
trần gian
Kẻ tần người sở
lao phiền não tâm
Cảm lòng anh mến
phục em
Gần ba thập kỷ
phơi trần tâm gan
Mấy lời tri kỷ
cùng em
Tình huynh nghiã
muội muôn vàn yêu thương
13.7. 2008 Lu Hà
Thơ Để Cho Em
Thơ đi thơ lại vẫn
là thơ
Thơ thẩn kià ai cả
sớm chiều
Cứ nghĩ đến em là
nước mắt
Trong đầu chưá chất
chỉ toàn thơ
Thơ như giọt nước
lấy trong tim
Đọng nỗi sầu tư đắng
mật gan
Dồn cả vào thơ đầy
cốc lệ
Thương em thăm thẳm
cõi ru hồn
Thơ nhắn nhủ em sống
hết mình
Đầm đià châu ngọc
giỏ năm canh
Mộng tàn gối chiếc
buồn đêm lẻ
Người ấy giờ đây vẫn
mạnh lành
Thơ tiễn buồn ai
đi lấy chồng
Chẳng thuận lòng
Cha với họ hàng
Tính nết sao mà
ương bướng vậy
Chỉ vì tức bực vơí
người thương
Tha thiết yêu nhau
để lỡ làng
Vì em chẳng khéo
giữ chân chàng
Vì em tranh giải
thành lơ đãng
Anh biết thơ ngây
chỉ có nàng
Đông qua xuân đến
đọc dòng tin
Tết đến mà sao nghẹn
tắc lời
Ngũ thập biết rồi
thiên định mệnh
Trăm năm bằng cuộc
biển dâu đầy
Tức quá mà ta phải
chiụ sao
Nâng niu như ngọc
thắm như hoa
Tình em anh giữ
hòn trân bảo
Căm kẻ vô lương
xéo ác tà
Than thân, trách
phận giận trời xanh
Giận cả không gian
vũ trụ hành
Xé nát chín tầng
mây khí quyển
Đưa em trốn đến đảo
hoàng tinh.
2008 Lu
Hà
Vẩn Vơ Cõi Lòng
Tự nhiên tim động
lao xao
Nhớ nàng tiên nữ vẩn
vơ cõi lòng
Mảnh mai như sợi
chỉ hồng
Lắng nghe theo mạch
nhưạ thông vắn dài
Bước đi nhập thể
trần ai
Nỉ non thánh thót
u hoài sầu đưa
Sóng lòng cuồn cuộn
như mưa
Ô hay nàng đã nhập
vào hồn tôi
Nưả đêm trằn trọc
nghĩ suy
Thương người con
gái đắng cay giưã đời
Sinh ra muôn cõi
luân hồi
Phong tình cổ lụy
ngầm ngùi chiều thu
Bơ vơ giưã chốn ta
bà
Trầm luân bể khổ
má đào phôi phai
Thông minh vốn sẵn
tính trời
Con nhà gia giáo nết
đời phỉ phong
Thiên tư dòng họ
thanh quang
Sớm khuya đèn sách
theo giòng thời gian
Mưu sinh cuộc sống
gian truân
Chắt chiu dành dụm
ưu phiền mãi sao?
Tâm hồn dào dạt
thơ ca
Cố hương Nam Việt
dập diù biển khơi
Sài Gòn đơm đặt thị
phi
Hang hùm nọc rắn
miả mai vì tiền
Thương ai chiụ khổ
muôn vàn
Lời khen tiếng
trách oán hờn rền vang
Đảo điên miệng thế
gian thương
Vu oan giá hoạ thê
lương hãi hùng
Thương ai vò võ
canh trường
Nỗi niềm cố quốc
tha hương nghẹn ngào
Viễn phương nàng vẫn
đi chuà
Quy y tam bảo má
đào chưá chan
Thương ai như ánh
trăng ngàn
Ngàn thu vằng vặc
sắt son tấm lòng!
7.12.2010 Lu Hà
Lời Phân Trần
Hai mươi sáu năm rồi
còn gì nưã
Hỡi em yêu vẫn còn
muốn hỏi anh
Sao vội ra đi khi
tình mới chớm xanh?
Khi hoa lá vẫn
đang chờ quả ngọt
Em đã đến như
thiên thần giáng thế
Anh nhận ra như đã
gặp trong mơ
Như ngàn xưa đã khắc
hẹn lời thề
Và đã được như người
anh mong đợi
Trên thượng giới vẫn
đang chờ phán xét
Dưới trần gian em
đã đến bên anh
Để chư tiên phải nổi
giận lôi đình
Đã xé toạc ném trả
nơi trần thế
Buồn tuỉ ra đi
không ngày trở lại
Thôi đừng trách anh
trách kẻ lữ hành
Anh buồn lắm nước
mắt chảy vòng quanh
Như vết chém buốt
hai lần thế kỷ
Anh giận cho anh một
đời bế tắc
Kỷ vật là một mảnh
giấy vô duyên
Bút tích của anh
nét chữ điêu tàn
Tàu đã chạy như vội
vàng lẩn trốn
Anh đã sợ vì cuộc
đời đau khổ
Nợ đàn bà bể ái sẽ
dày thêm
Sợ kiếp nghèo mà
anh đã mất em
Bao năm tháng tắm
mình trong nước mắt
Em xuất hiện như
thiên thần phá rối
Vì yêu em mà bày
laị ván cờ
Cho cuộc đời hai
đưá sẽ nở hoa
Anh hồi hộp đợi
phút giây lịch sử
Anh đã sợ run tay
trang giấy mới
Nợ sổ đời mà anh dấu
trái tim
Để cho em phải tự
biết đi tìm
Em cũng sợ vì em
là con gái
Thế mới khổ cho cuộc
tình câm lặng
Ý anh, ý em trời
chẳng chịu chiều
Do dự thế để sầu
muộn ngàn thu
Để mất đi thiên sử
tình bất diệt
Trời nổi giận sai
người đi gọi hát
Anh mất em rồi một
đoá phong lan
Em đâu biết đời chỉ
có một lần
Người quân tử đánh
ván bài số mệnh
Em đâu hiểu cuộc đời
anh nặng gánh
Chẳng thong dong để
đáp laị tình em
Vội vã ra đi như kẻ
mất hồn
Trong ê chề của sầu
thu vạn cổ
Em đi hát là thuyền
anh lỡ bến
Như kẻ lữ hành
bươn bả theo tàu
Chở về xuôi cả một
nỗi u sầu
Ôm mặt khóc trên
toa tàu giá lạnh
Thế là hết còn gì
đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa em
đón anh vào
Phòng của em nơi
son phấn ngọc ngà
Em tôi đẹp phong
lan muà băng giá
Trên sân khấu em
nhìn anh rõ nhất
Em hát cho anh hay
hát cho mình
Mắt rưng rưng lại
ngấn lệ vòng quanh
Em ngoan quá để
lòng anh tưá máu
Đi lang thang giưã
đêm khuya tuyết đổ
Kẻ si tình còn suy
tính làm chi
Em gái ơi! Sao án
ngữ cuộc đời
Trời đang đẹp bỗng
hoá thành u tối
Đời lữ hành muôn
phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người
may chỉ gặp một người
Trong kiếp này chỉ
có một không hai
Cùng cộng hưởng
cho trái tim dao động
Em thích anh một
tâm hồn cháy bỏng
Biết yêu thương và
cũng rất phong trần
Để cho em làm chỗ
dựa niềm tin
Anh xông xáo nhưng
laị không thô bỉ
Em thích anh vì
anh không uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng
biết đánh em
Anh gặp em như tia
sáng nghìn năm
Đi trinh phục những
thiên thần vệ nữ
Cuộc đời thường
đâu như trên sân khấu
Để nụ cười tê tái
trái tim em
Biết làm sao phải
chiụ để mất em
Vì món nợ Việt Nam
chưa trả được
Tha lỗi cho anh
nghìn lần em nhé
Vì tự do anh muốn ở
bên này
Laị gặp em không
đúng lúc đúng thời
Nên anh phảicắn
răng mà chiụ thiệt
2008 Lu Hà
Cảm Xúc Thần Tiên
Nhớ lại những lần
anh vụng trộm
Gặp em trong cõi mộng
chiêm bao
Tâm tình nhân thế
là như vậy
Rồi lại ưu tư mối
cảm sầu...
Em ơi! có kẻ ở trần
gian
Thương mến ân tình
chuyện ái ân
Để lại lòng em xao
xuyến động
Bao nhiêu cảm xúc
mộng chưá chan.
Thế có buồn không
em gái ơi!
Phù du bèo bọt cõi
luân hồi
Hợp tan, tan hợp
trời muôn ngả
Văng vẳng thông
reo tiếng gió cười...
Theo cánh nhạn bay
được bấy nhiêu
Nỗi niềm tâm sự gửi
cho nhau
Thương em anh biết
làm sao nhỉ
Tư lự bâng khuâng
bóng ác tà...
Những buổi hoàng
hôn sợi nắng buồn
Thu qua đông đến
tháng năm tàn
Xa quê vương vấn
tuôn dòng lệ
Cảm xúc thần tiên
hương thảo vân
Trong nỗi cô đơn
tìm đến nhau
Tâm linh trí tuệ ở
trong đầu
Trái tim thổn thức
hồn thơ gọi
Đêm tối mịt mùng
hoang đảo xa!...
22.12.2010 Lu Hà
Thương Em Mất Ngủ
Nghe nói em thường
mất ngủ luôn
Nhiều đêm trăn trở
với lo toan
Mưu sinh cuộc sống
còn thương nhớ
Năm tháng trôi qua
chẳng hết buồn...
Nghe chuyện em buồn
lệ ưá ra
Thương em vò võ một
đời hoa
Ngóng trông bóng
dáng người tri kỷ
Lãng đãng mây hồng
bay vẩn vơ.
Ảo não nhạn bay ác
xế tà
Cô đơn lạnh lẽo
khóc đêm sầu
Việt Nam xa cách
muôn ngàn dặm
Núi Ngự sông Hương
vẳng tiếng hò.
Hoá bướm anh mơ lạc
cảnh tiên
Gãi lưng em ngủ
xoá ưu phiền
Vòng tay ấm áp bao
tơ tưởng
Giấc mộng Nam Kha
gửi nỗi niềm
Thương nhớ vô cùng
Chức Nữ ơi!
Tháng năm biền biệt
áng mây trôi
Bao giờ ô thước
xây cầu nhỉ
Thánh thót hàng
hiên hạt móc rơi!
Hãy ngủ đi em cho
trọn giấc
Nguyện làm cơn gió
để cho em
Đêm hè nóng nực mồ
hôi nhỏ
Xoá bớt em tôi những
cảm phiền
11.12.2010 Lu Hà
Ngàn Sau Sáng Soi
Chuyển thể thơ dự
do cuả Trần Dần: Tình Yêu
Đã bốn đêm rồi vẫn
nhớ em
Nỗi niềm thổn thức
cứ âm thầm
Sinh Từ phố xá người
qua lại
Ẩm ướt than bùn suốt
cả năm
Bây giờ lùi lũi chỉ
mình em
Mưa gió thâu canh
dạ tím bầm
Sóng yên biển lặng
nào đâu thấy
Trong lòng cuồn cuộn
nỗi thương tâm
Tình ta không thể
gửi cho nhau
Một đoá xót xa đọng
oán sầu
Ân ái thương yêu
bao luyến nhớ
Đêm ròng mất ngủ
tóc tai bù...
Như những rặng cây
to vật vã
Đêm giông động gió
gọi tình yêu
Trăng mòn sầu mộng
sao còn sống
Mưa nắng dầm mưa cả
bốn muà
Khẳng khiu trần trụi
với dương gian
Tô thắm trăm năm một
nét son
Kề má nụ hôn còn rạo
rực
Trái tim xẻ nưả
cánh hoa tàn
Tình yêu đâu phải
chiếc toa đen
Quyền lợi quên đi
những ái ân
Cắt bỏ chia ly lời
dụ rỗ
Vì đầu tàu hoả vạn
ngàn cân...
Tỉnh dậy vắng em hồn
quẫn trí
Con tàu điên dại cứ
đâm bưà
Hung hăng hăm doạ
đời hoang dại
Trái đất tan rồi
những mộng mơ...
Tủi nhục làm sao
chúng cưỡng duyên
Sông hà vằng vặc hận
chia phân
Kêu gào thảm thiết
trời thê thảm
Chế độ nào nghe nỗi
oán hờn?
Than khóc nhiều
đêm đến não nề
Ôm nhau buồn tủi
giưã cơn mê
Góc trời rực lưả
say cuồng dại
Rằng có rằng không
cũng thế thôi!
Em ơi! Lệ chảy như
dòng suối
Con chó nó kêu rác
cả tai
Chết điếng trong
phòng bao ấm ức
Mồ hôi nồng nặc lũ
đười ươi...
Chúng giáo dục anh
chuyện chúng mình
Tình yêu giai cấp
hận trời xanh
Trong thư anh gửi
bao dòng chữ
Em ngắm trời sao
mơ bóng anh?
Em thấy một vì sao
ngất ngưởng
Nó đang lồng lộn bốn
phương trời
Tinh cầu rực sáng
đuôi sao chổi
Giận dữ điên cuồng
phận nổi trôi...
Anh viết bài thơ để
lại đời
Khóc nhiều khóc
nưã mãi u hoài
Thương yêu trọn vẹn
thề sinh tử
Thế kỷ ngàn sau vẫn
sáng soi!
8.11.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét