Giòng Hiếu Giang nước chảy
lững lờ
Ngẩn ngơ bay mây trắng con
đò
Dâu tằm bến bãi muà thương
nhớ
Đội nắng mưa cặm cụi cánh
cò
Lũy tre xanh ngút ngàn
trong nắng
Dưới mái tranh rơm rạ chất
đầy
Vẫn âm thầm chịu bao cay đắng
Tiếng mẹ ru con vạc ngủ
say
Tuổi thơ ngây đến trường
đi học
Những buổi chiều tha thướt
hát ca
Chuông chuà văng vẳng từng
thôn xóm
Tiếng sáo diều theo gió lướt
xa
Quê nội ni Đông Lai vất vả
Khói lam xanh một nắng hai
sương
Tôi lớn lên theo cùng bọn
trẻ
Giòng sông quê chẳng đổi
thay lòng
Làng Điếu Ngao bên tê nổi
tiếng
Sản sinh bao trí thức văn
tài
Quảng Trị giong buồm về Cưả
Việt
Hồn thơ bay bóng nguyệt kỳ
đài
Ôi quê hương nỗi niềm chôn
dấu
Sương khói mù chan chưá nẻo
xa
Xót xa muôn dặm trùng xa
cách
Đất khách giăng đầy những
hạt mưa...
Trời Mỹ Quốc lòng đau thổn
thức
Giòng sông quê thắm thiết
đôi bờ
Chôn nhau cắt rốn vùi
thương nhớ
Hỡi cố hương chìm khuất
bóng mờ...
cảm tác khi đọc thơ Mai
Hoài Thu: Bức Hoạ Làng Quê
13.8.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét