Em đứng nép bên hè phố vắng
Như loài dơi nấp bóng hang
sâu
Làn môi son nhợt u sầu
Chập chờn ánh sáng nhạt
màu sương rơi
Em đang đợi một người
không hẹn
Chẳng kể ai lận đận bước
qua
Chút tình hoa dại mưá thưà
Hiến dâng tất cả chẳng
chưà cho em
Từng đêm tối êm đềm tóc rối
Má phai duyên đẫm gối thẹn
thùng
Ôm lưng áp mặt bùng nhùng
Bàn tay lóng ngóng lạnh
lùng chơi vơi
Người khách lạ lạc loài
hoang dại
Con mèo rừng tê tái muà
trăng
Em chờ thân phận bẽ bàng
Tình sầu tủi hận dở dang lỡ
làng
Men rượu cặn điếm đàng cay
đắng
Vệt thời gian trĩu nặng
đôi vai
Nhục nhằn nhơ nhuốc canh
dài
Chăn nhàu váy ướt tháng
ngày lầm than
Em đã khóc trần gian ghẻ lạnh
Kiếp phận nghèo cám cảnh
hoa rơi
Côn trùng thảo vật say rồi
Nhà ai đèn tắt xa xôi mịt
mờ
Rồi kéo vội dải đào yếm luạ
Bước chân đi sa đoạ thương
đau
Chút tiền ân ái đêm thâu
Nuôi cha dưỡng mẹ tuổi già
quạnh hiu!
cảm tác từ thơ 8 chữ cuả
Nguyên Sa: Đợi Khách
15.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét