chuyển thể thơ Tô Thùy
Yên: Tháng Chạp Buồn
Mưa lất phất mai vưà hé nụ
Gió heo may món nợ lao tù
Sinh ra trong cõi ta bà
Nỗi niềm oan trái thiên
thu tủi sầu
Tết đã đến con chưa về được
Nghĩ mà đau thân xác rã rời
Nhớ thương biển rộng sông
dài
Quan san cách trở tình người
biển khơi
Xa biền biệt tái tê vô hạn
Suốt chín năm khổ tận cam
lai
Trung du Bắc Cạn Lào Kai
Khỉ ho cò gáy ma chơi rập
rình
Con đã khóc hồn thành nước
mắt
Có ai hay đời hết ban mai
Âm u nhặng đuổi ruồi bay
Tuổi con đã quá một thời
vàng son
Thân đày đoạ chín năm áo
vá
Hồn phiêu diêu lạc giưã
màn đêm
Trải bao ác mộng âm thầm
Hàng hiên lã chã mưa dầm
mãi sao?...
Buồn tưởng nhớ mai già đầu
ngõ
Gió heo may thầm nhủ nở
hoa
Xót xa tủi hận hồng đào
Tháng năm xơ xác uá màu
sương rơi
Căn nhà lá chẳng ai tu sưả
Tấm phên tre ngọn gió luà
qua
Sân vườn cỏ dại ganh đua
Khói lam ảo não mẹ cha âu
sầu
Học cải tạo canh khuya thức
giấc
Xã hội đen từng bước dã
man
Từng bầy vàng vện chó săn
Trả thù quân cán con dân cộng
hoà
Rừng Việt Bắc vi vu giá buốt
Chín năm dài sống xót là
may
Sắn khoai nước suối qua
ngày
Nuôi mầm hy vọng đất trời
kinh thiên
Tết năm nay trời đen mây rủi
Giọt mưa xuân buốt nhói
tim đau
Nhạn bay thăm thẳm sông hồ
Nhắn tin cầu nguyện mẹ cha
an bình
Thư viết tiếp để dành cho
vợ
Chắc em buồn như gió muà
thu
Lơ thơ cỏ uá xác xơ
Dòng đời hiu quạnh thờ ơ
chán chường
Gần thập kỷ buồng không vắng
lặng
Những tiếng vang nhịp đập
con tim
Trễ tràng biếng trải cài
trâm
Đầu bù tóc rối âm thầm khổ
đau
Kià bến nước đôi bờ hờ hững
Lục bình trôi lẳng lặng
xót xa
Cá bơi dưới nước lờ đờ
Trên trời một cánh chim sa
ngỡ ngàng
Xuân cứ đến não nùng bày tỏ
Xuân lại đi bỏ lỡ má hồng
Mưa xuân trằn trọc canh
trường
Mưa nhoè ngấn lệ mắt nàng
Hằng Nga
Còn ở đây xuân đâu thèm đến
Tấm chăn đơn lận đận vụng
về
Âm u quang cảnh não nề
Gầm gừ cơn lũ con đê hãi hùng
Lòng cuả anh tan hoang đổ
nát
Như con đê thảm thiết quê
hương
Sóng tràn máu đổ thê lương
Nhọc nhằn vất vưởng vấn vương u hoài
Đêm thanh vắng muôn loài
tê tái
Nhớ con đường sớm tối em
đi
Hiu hiu ngọn cỏ rối bời
Ủ ê nhan sắc đất trời cảm
thương
Bao kỷ niệm vợ chồng trỗi
dậy
Dòng sông thương nước chảy
nắng vàng
Hai hàng phượng vĩ rỡ ràng
Đầu xanh núp bóng ngô đồng
bao la...
Hồn phảng phất miền xa quê
nhớ
Gió lao xao thầm nhủ em
yêu
Căn nhà như giấc chiêm bao
Em tôi bé bỏng dáng chiều
dạ lan
Anh biết chứ nỗi buồn xa
cách
Chín muà xuân mỏi cánh
chim bay
Dặm trường cách trở xa xôi
Hoa vườn ủ rũ phôi phai
cánh vàng
Con chim khách quên đường
chẳng đến
Lau sậy già tủi hận cành
khô
Gợi miền gió cát xanh xao
Phi lao thầm bảo hết muà
trầm luân !
Đoạn thư cuối nỗi niềm
trăn trở
Viết đôi dòng nhắn nhủ con
thơ
T ừ ngày cha phải đi xa
Tháng năm lầm lũi bơ phờ
xác xơ
Đời lặng lẽ bơ vơ trần thế
Nhà trống trơn nóc rỏ giọt
rơi
Đầm đià mưa ướt mắt nai
Mỗi lần có khách mừng vui
ngập ngừng
Con sáo sậu trong lồng đã
chết
Chín năm rồi con biết vì
sao?
Cha con xa cách bến bờ
Vì ai gây cảnh chia lià
tình thâm...
Tình cốt nhục nghĩ thêm rầu
rĩ
Tiếng côn trùng phụ tử xót
xa
Nưả đêm thức giấc ngẩn ngơ
Màn đen thăm thẳm bơ vơ
cõi lòng
Tuổi đi học mà trường
không nhận
Hận căm thù bẻ ngọn vùi
hoa
Chính quyền sủi bọt máu
trào
Buá liềm cờ đỏ đạp đầu dân
đen
Nếu có phải bước qua trường
cũ
Vội đi nhanh vì sợ bạn kêu
Cái thằng cha nó đi tù
Lần hồi rau cháu muối dưa
cua đồng
Con cứ lớn ngày thương
tháng khó
Mơ ước thành tráng sĩ thẳng
ngay
Đàng hoàng dũng cảm ra người
Làm nên thế giới tinh khôi
nét vàng
Tạo lịch sử oai hùng chiến
cuộc
Đôi mắt đen tổ quốc reo ca
Hương nồng nắng hạ tóc tơ
Lâng lâng cắp sách tuổi
thơ đến trường
Con yêu dấu canh trường
đêm thảm
Nghĩ đến con ảm đạm sầu tư
Tiếc rằng lá rụng vàng thu
Mái đầu nhuốm bạc giấc mơ
tuổi vàng
Muà hạ cũ băng băng tuổi
trẻ
Thuở xa xưa phấp phới diều
bay
Bỗng đâu ngọn cỏ sương rơi
Vẫn còn hồi tưởng đất trời
nổi giông
Hồn vật vã thê lương thảm
khốc
Đống tro tàn thành phố bi
ai
Dép râu mũ cối kéo về
Nhà tan cưả nát đất trời đảo
điên
Con nhớ nhé nỗi niềm than
thở
Lời cuả cha thổ lộ đêm nay
Dặn dò sau trước mọi nơi
Cây nêu tràng pháo tết này
vắng cha.
12.7.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét