Theo tôi quân tử thường là những hạng người thông minh,nghĩa
khí, tiết tháo, đa cảm và rất thật thà. Thật thà không có nghĩa là ngây ngô khờ
dại.Tôn Tẫn, Nhạc Phi, Nguyễn Trãi chả là những người rất thật thà đó sao? Kể
cả Khổng Minh là một đạo sĩ mưu mô quỷ kế vô cùng nhưng ông rốt ráo vẫn là một người
quân tử thật thà. Khổng Minh tin rằng: Anh chàng đan giày, bện chiếu Lưu Bị chẳng có tài cán gì
nhưng lại là tôn thất nhà Hán là cháu ba đời của vua Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu
Thắng? Biết vận số nhà Hán đã hết mà vẫn nể tình cố đấm ăn xôi phù trợ cho Lưu
Bị để tiến hành những cuộc chiến tranh chinh phạt đẫm máu.
Nghe nói sinh thời Khổng Minh rất thích nàng Tiểu Kiều của Đông Ngô, anh trai là Gia Cát Cẩn vì say mê sắc đẹp của nàng Đại Kiều mà sang Đông Ngô ở để có dịp được nhìn ngắm mà làm thơ tức cảnh. Chỉ nhờ có tình yêu tâm linh thôi mà Cẩn sống bình an ở Đông Ngô và Minh ba lần thoát hiểm. Người quân tử biết được tài sắc mỹ nhân thì sẽ được mỹ nhân bảo vệ cần chi phải kết tóc se tơ ân ân ái ái.
Trận Xích Bích hàng
chục vạn người bị thiêu chết thê thảm, thực ra là quỷ kế của ông ta, còn
Chu du chỉ là con bài để lợi dụng mà thôi.Khổng Minh cứ chê mãi Tào Tháo là kẻ
gian hùng lưu manh chính trị còn Lưu Huyền Đức mới thực là phe chính nghĩa.Thật
ra ai gian hùng hơn ai thì Võ Hầu vẫn còn thật thà lắm? Theo tôi chính Lưu Bị
mới là kẻ gian manh, gian hùng vô cùng. Khi ngồi cùng uống ruợu luận bàn về anh
hùng với Tào Tháo thì chàng giả đò rơi đũa và đổ cho trời mưa sấm sét lớn để lừa
họ Tào. Có lẽ lịch sử đã nhầm lẫn về đạo đức của người quân tử, có lẽ La Quán
Trung còn nhiều thiên vị cho Lưu Bị, giưã Tháo và Bị ai tàn nhẫn hơn ai, ai
giết hại nhiều mạng người vô tội hơn ai? Cứ xuy sét ra Lưu Bị có tài đóng kịch
để thu phục tay chân và mỵ dân,
ông ta hay giả vờ khóc lóc kêu trời đấm ngực vì
dân .
Tào Tháo dù sao thì còn hơn Lưu Bị vì ông ta còn là một thi
sĩ, con cái ông ta đều đa tài như cha, như Tào Thực, Tào Phi. Còn con của họ
Lưu là A Đẩu Lưu Thiện chỉ là một kẻ hãm tài bị thịt. Dòng dõi di truyền nòi
giống như vậy thì cái ngôi vị hoàng tộc của Lưu Bị cũng đáng nghi lắm?
Có lẽ ở đời chỉ có
những mỹ nhân thục nữ mới có con mắt tinh đời để biết mặt anh hùng? Người ta
bảo trai anh hùng gặp gái thuyền quyên. Tôi không dám nhận mình là kẻ anh hùng
nhưng ít ra đối với các mỹ nhân tôi là người quân tử thật thà. Khi nàng gặp
tôi, nàng biết tôi là người thông minh có tài ứng biến, nhưng nàng vẫn thấy tôi
rất thật thà khi nghe nàng kể chuyện. Sự nhạy cảm của trái tim nàng đã biết là
nàng gặp đúng ý trung nhân và nàng biết rằng tôi cũng rất thích nàng. Tôi là
người quân tử đáng tin cậy?
Đúng tôi rất yêu nàng thích nàng lắm, nhưng tôi sinh ra ở một đất nước nghèo khó, xung quanh chỉ thấy toàn hạng tiểu nhân hãm tài nhưng có điạ vị, con cái họ ngu độn nhưng lại đều được nâng đỡ ăn học tử tế…Còn tôi có khả năng dồi dào thì phải đi lính làm một thứ nô lệ sinh mạng mà người ta gọi là nghĩa vụ quân sự, kể cả khi thi đại học điểm cao nhưng vẫn không được đi học…. Vì lý do này tôi đã run sợ và không có gan theo đuổi nàng để trở lại Việt Nam làm một thứ công dân hạng hai.
Đúng tôi rất yêu nàng thích nàng lắm, nhưng tôi sinh ra ở một đất nước nghèo khó, xung quanh chỉ thấy toàn hạng tiểu nhân hãm tài nhưng có điạ vị, con cái họ ngu độn nhưng lại đều được nâng đỡ ăn học tử tế…Còn tôi có khả năng dồi dào thì phải đi lính làm một thứ nô lệ sinh mạng mà người ta gọi là nghĩa vụ quân sự, kể cả khi thi đại học điểm cao nhưng vẫn không được đi học…. Vì lý do này tôi đã run sợ và không có gan theo đuổi nàng để trở lại Việt Nam làm một thứ công dân hạng hai.
Anh đã mất em, bởi vì
anh không có sự lưạ chọn nào khác là tự cứu lấy đời mình. Nay suy nghĩ lại anh
thấy buồn và nhớ em biết chừng nào, anh đã làm thơ về em, hy vọng cũng là những kỷ niệm có giá trị cho
đời sau. Nay anh viết ra đây cho cả em và bạn đọc. Bây giờ em ở đâu, có lên
mạng để đọc tấm lòng cuả anh để lại nơi quán trọ trần gian nay không? Em mãi
mãi là mỹ nhân của lòng anh…
Thương Em
Đầu óc vẩn vơ vẫn nghĩ gì
Quanh đi quẩn lại mãi em thôi
Nỗi niềm suy tưởng như tia chớp
Sét đánh tiếng lòng mưa bão rơi!
Bão lòng chồng chất nắng mưa chan
Giờ nổi điên cuồng gió chẳng ngăn
Cơn bão yêu thương đầy giận dữ
Thương em bạc mệnh cái hồng nhan
Người tốt mà sao chiụ thiệt thòi
Vì em nhẹ dạ dễ tin người
Giá em bình tĩnh đừng nôn nóng
Thì để đời đâu lệ rã rời
Chẳng bảo vệ em lỗi tại anh
Nữ thần vệ nữ của trời xanh
Nửa đêm ngước mắt vào xa thẳm
Như thấy bóng em tỏa mộng lành
Thôi nhé qua rồi trận gió tan
Bao nhiêu độc ác thói hung tàn
Xé nhành dương liễu vì thèm khát
Muốn trọn đời hoa cả xác hồn
Tờ giấy đè lên thành tệ bạc
Vì em chót ký vạ vào thân
Ngàn năm lễ giáo còn lên mặt
Xéo nát đời hoa héo rụng tàn
Anh hiểu hết rồi cũng tức thay
Làm thân bồ liễu phận chua cay
Buá dìu thiên hạ còn xuyên tạc
Sao khổ em tôi đến thế này?...
Thôi nhé nghe anh chỉ một lần
Bình tâm mọi sự với nhân gian
Chuyện xưa hãy ném vào xa thẳm
Bản chất con người vốn hiểm gian.
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét