chuyển thể thơ Phương
Nguyên: Có Một Ngày
Rồi sẽ có một ngày nằm đó
Xác tả tơi hốn có bơ vơ
Nỗi buồn còn nặng giấc mơ
Hay cười ngặt nghẽo bóng mờ
trần gian...
Thân tứ đại muôn vàn tha
thiết
Trái tim này đã hết khổ
đau
Máu về biển cả bao la
Tình còn vương vấn mặn mà
mãi sao?
Thế là hết dạt dào quá khứ
Nấm mồ hoang cổ độ trăng
soi
Còn đâu nhịp đập bồi hồi
Lạnh lùng hơi thở cõi trời
thiên thu...
Ai nằm đó vòng hoa lạnh lẽo
Nắp quan tài ảo não sương
rơi
Dầu thơm áo mới tinh khôi
Phấn son lần cuối cạn rồi
suy tư...
Bầy quạ đói kêu la nhức nhối
Chiếc xe tang tê tái bi
thương
Hoa Cườm nghiã điạ thê
lương
Giọt dài giọt vắn cánh đồng
tò te
Vị linh mục nặng nề thổn
thức
Áo chùng đen từng bước đọc
kinh
Bầu trời lãng đãng mây
xanh
Huyệt sâu ba thước hạ
nhanh đòn càng
Một nắm đất bẽ bàng ném xuống
Phủi tay đi câm lặng quên
chào
Người nằm dưới mộ chẳng
sao
Bao nhiêu ân nghiã nghẹn
ngào trôi qua...
Xác tan rưã pha màu đất
nhão
Những con giòi hăm hở mừng
vui
No nê thoả mãn chia mùi
Món ăn khoái khẩu xương
vùi trắng ra...!
Nghe hương gió thoảng qua
ngọn cỏ
Thu Nương ơi! còn nợ giấc
mơ
Xung quanh quang cảnh
hoang xơ
Chiều buông ủ rũ mịt mù hồn
thơ !
18.2.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét