Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Chùm Thơ Tình Dài 97



 


Hoa Phụng Tiên *

Chê không đẹp mà buồn ủ rũ
Ba đóa hoa dàn dụa khóc than
Sinh ra trong cõi trần gian
Người đời ruồng rẫy nghèo nàn khổ đau…


Sống lay lắt rừng sâu suối vắng
Dáng thiên thần cay đắng làm sao?
Bồng lai tiên cảnh mộng đào
Từng đêm thổn thức lẽ nào quên hoa…?

Chàng David tự hào một thuở
Lập vương quyền chan chứa tình yêu
Qùy dương đắm đuối sớm chiều
Một nền Đồng Tước xuân Kiều héo hon…

Kìa Lã Bố nổi cơn sóng gió
Nàng Điêu Thuyền ảo não xót xa
Trót thương dưới ánh trăng ngà
Thiên phương họa kích Ôn Hầu lập công

Ngưạ xích thố Lạc Dương vạn nẻo
Đội kim quan bào đỏ trăm hoa
Oai phong rượu nhỏ hương nhòa
Suối reo thục nữ sương hòa lệ rơi!

Hoa Phụng Tiên người đời còn nhớ
Sầu thiên thu vạn cổ tương tư
Mà sao ai nỡ hững hờ
Yêu hoa dền dứ má đào ngẩn ngơ…!

* tôi qọi Hoa Qùy Dương là hoa Phụng Tiên, vì tôi nhớ đến Lã Bố hay David là biểu tưởng vẻ đẹp sức mạnh của đàn ông.
4.5.2013 Lu Hà




Con Gái Nhà Dòng
tặng Hoaitrang Vu

Hỡi cô em gái nhà dòng
Thướt tha yểu điệu thánh đường xôn xao
Thiên thần cũng phải ngẩn ngơ
Phúc âm thánh thót má đào lâng lâng

Thương người hạ giới dở dang
Cửu Long sóng vỗ lỡ làng tương lai
Nôn nao rặng liểu chương đài
Sài Gòn thổn thức canh dài đêm thâu

Cung đàn em gảy điệu sầu
Hàng hiên lã chã chân cầu phượng rơi!
Bước trên hè phố chơi vơi
Nhớ nhung nuối tiếc một thời xa xưa

Ra đi dầu dãi nắng mưa
Tóc chưa tròn búi xuân vừa chớm hoa
Em về tìm bến giang đầu
Chinh nhân dặm thẳm cỏ rầu héo hon…

Sông Hương núi Ngự đòi cơn
Ve sầu mong đợi mộng hồn thơ say
Tháng năm đè nặng vai gày
Có nghe ai gọi vơi đầy nỉ non

Đắng cay gịọt lệ trào tuôn
Đỗ quyên khắc khoải nỗi buồn thiên thu…
Anh thường quen gọi Trang Vu
Gió mây Faceook ngao du quan hà…!

6.5.2013 Lu Hà




Gót Sen Vướng Bụi Hồng Trần
cảm xúc khi đọc thơ Hoài Vân: Tôi Làm Hành Khất

Em thấm giọt mồ hôi lã chã
Vị mặn mòi đau đáu biển xanh
Gót sen theo bước bộ hành
Phượng rơi hè phố bức tranh quê nhà

Ve rên rĩ nhạt nhòa dương liễu
Phủ mặt hồ đàn cá say bơi
Quán trà mấy khách ngồi chơi
Bèo tây hiu hắt xa xôi gió lùa

Thành Hà Nội Cổ Ngư trống vắng
Chiếc cầu rêu năm tháng hư hao
Tòa nhà bưu điện lao xao
Cây si thả rễ nghẹn ngào xót xa…

Nghe mẹ kể hồn ma nức nở
Nên hóa thành bông sữa hoa sưa
Đêm sầu me sấu đung đưa
Âm u thê thảm gió mưa não nùng…

Bổng ai oán lộc vừng hoa xứ
Chuyện tình yêu đau khổ bi ai
Trái tim gieo xuống tuyền đài
Người đời thương tiếc canh dài lệ rơi!

Ngoảnh mặt lại bao người chiêm ngưỡng
Hồ Thuyền Quang gió lộng thuyền mơ
Hồn em lạc lõng hoang xơ
Công viên ong bướm dạt dào đắm say…

Em tức tưởi vai gày nặng trĩu
Phố đông người nhịp điệu bình yên
Lạnh lùng ánh mắt thản nhiên
Ai người hành khất triền miên u hoài…!

* Hoài Vân tức tác giả „Chiếc Lá Vàng „
6.5.2013 Lu Hà



Thuyền Tình Vô Định
cảm xúc khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Niềm Đau Chôn Dấu

Thương đau, đau đáu mắt trong
Chiều buồn nhỏ giọt bão lòng hoàng hôn
Cô đơn xào xạc linh hồn
Lá thu lả tả nỗi buồn mênh mang…

Con chim rũ cánh bên đàng
Nỗi niềm ngơ ngác bẽ bàng tấm thân
Mảnh tình rơi vãi thế gian
Màn sương khỏa lấp sao ngàn trăng đêm…

Rượu sầu tim ngấm môi mềm
Còn đâu bóng dáng bên thềm thiết tha
Thiệt thua trong cõi sa bà
Cúi đầu chấp nhận sơn hà tìm ai...?

Bâng khuâng khắc khoải canh dài
Đò xưa bến cũ chương đài liễu buông
Xôn xao sóng vỗ đoạn trường
Tiếng đàn ngưng vọng thê lương não nùng

Khổ đau dồn nén tận cùng
Hồn trinh vơ vẩn trập trùng biển khơi
Thuyền em rách nát tả tơi
Bão giông cuồng loạn chơi vơi rã rời…

Đành lòng nhắm mắt buông lơi
Lênh đênh vô định dạt trôi bến nào
Ngỡ ai đứng đợi trên bờ
Thả dòng lá thắm dạt dào tình thơ…!

4.5.2013 Lu Hà



Ngôi Sao Oan Nghiệt
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Đổi Dời

Sao đêm rạch giữa bầu trời
Để lòng Mỹ Ngọc chơi vơi dã dời
Ngẫm mình như chiếc lá rơi
Sương gieo ngọn cỏ mảnh đời tả tơi

Tưởng rằng sẽ được thảnh thơi
Ngờ đâu thê thảm tuôn rơi lệ trào
Hương xưa ấp ủ cánh đào
Mộng tình chan chứa dạt dào trúc mai

Ngóng chờ hồi hộp tương lai
Bổng đâu gió chướng canh dài mưa chan
Gặp nhau trong cõi trần gian
Bọt bèo nghiệt ngã trăng ngàn bể dâu

Nắng mưa dầu dãi mái đấu
Đổi ngôi sao chổi cỏ rầu héo hon
Halley đừng đọng khí buồn
Phũ phàng đổ vỡ sóng cồn băng tan…

Chòm sao định mệnh vô vàn
Bạch Dương Xử Nữ trăm ngàn đắng cay
Ái ân tình nghĩa vơi đầy
Tiêu tan chốc lát tháng ngày sầu tư…

Bảo Bình Nhân Mã  tìm đâu
Mênh mông xứ xở tinh cầu xa xôi…!
Xót xa em lại khóc rồi
Nên anh mới gửi đôi lời sẻ chia!

6.5.2013 Lu Hà



Từ Dạo Đó
cảm tác khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Thứ Tha

Từ dạo đó lòng em xao xuyến
Nhớ dáng xưa cần mẫn tình quân
Tưởng rằng mộng đẹp chứa chan
Dài theo năm tháng dẫu tàn cả xuân…

Thề non nước mây ngàn gió biển
Lời thủy chung ghi tận đáy lòng
Nào ngờ một trận cuồng phong
Phũ phàng vùi lấp dòng sông ân tình…

Chiều lam khói bình minh vụt tắt
Cả đêm trường ray rứt không nguôi
Căn phòng tĩnh mịch đơn côi
Ngoài kia gía buốt chơi vơi nỗi niềm…

Tiếng rền rĩ màn đêm trùng thảo
Ôm gối sầu lã chã châu rơi
Bầu trời Tây Úc chao ôi!
Sương rơi ướt đẩm tả tơi vai gày…

Không ngủ được đắng cay chua chát
Xót tình mình tan nát theo mây
Phôi phai gửi lại tháng ngày
Tơ tằm đứt đoạn đọa đầy não thân

Em buồn lắm đường trần trăm nẻo
In dấu hài lẽo đẽo đi đâu ?
Từng thu lá rụng chân cầu
Vườn xuân tàn lụi cỏ rầu héo hon…!

7.5.2013 Lu Hà



Hoài Vọng
tặng Thimyngoc Huynh khi đọc: Ước Gì!

Mong gì trở lại bến xưa
Dòng sông êm ả ngọn dừa phi lao
Xôn xao ong bướm hoa chào
Dìu nhau lạc lối thuyền đào vườn xanh

Chim non cúc trái trên cành
Thướt tha dương liễu yến oanh mặn nồng
Yêu nhau thuận chuyến xuôi lòng
Thề non hẹn biển má hồng lâng lâng…

Những lời mật ngọt bâng khuâng
Nay đâu còn nữa ngỡ ngàng hoàng hôn
Chiều hoang vọng tưởng đòi cơn
Nghe con sóng vỗ tủi hờn lệ rơi!

Tiếng lòng thổn thức xa xôi
Đầu ghềnh cuối thác chơi vơi u hoài
Gặp nhau trong cõi trần ai
Bọt bèo tan hợp canh dài mưa chan…

Duyên theo phận gió trăng ngàn
Trách chi tiền định cung đàn dở dang
Tình sầu một dải khăn tang
Sè sè nấm đất bẽ bàng cỏ may…

Bóng hồn nức nở đắng cay
Mùa sau đền đáp hẹn ngày tái sinh
Oan khiên tìm mối chân tình
Chứa chan đôi lứa hành tinh ngậm sầu !

7.5.2013 Lu Hà



Thôi Đừng Ba Xạo
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Thất Hẹn

Thôi đừng hẹn cùng tôi dạo phố
Mộng hờ xao xác cả chiều mây
Khu Tàu ẩm thực khác Tây
Bặt vô âm tín đắng cay bẽ bàng…

Bởi cái số nhập nhằng duyên nợ
Nên phận tôi đau khổ âu sầu
Đợi hoài mãi chẳng thấy đâu
Nửa lời xin lỗi chôn sâu mất rùi

Đành cam chịu ngậm ngùi không nói
Đã bao lần chỉ tội mà thôi
Ai buồn ngao ngán cho tôi
Biết anh chàng Cuội ghé chơi sa đà…

Nào thất hứa phụ nhà giúp việc
Thấp thỏm chờ chỉ tiếc thời gian
Đam mê bài bạc thế nhân
Đỏ đen sát phạt chứa chan sòng đời…

Nhờ đón mẹ than ôi xe bán
Mua tình thâm lận đận Taxi
Loanh quanh thì vẫn y xì
Để tôi nhang khói tàn y cuối mùa

Tìm dĩ vãng khói lùa tê tái
Buồn làm chi trót dại cái đầu
Phù du bèo bọt qua mau
Thuyền trôi bến mộng bể dâu hận tình.

7.5.2013 Lu Hà

Phận Hồng Nhan
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Đời Sẽ Về Đâu

Thương trách phận hồng nhan nhân thế
Bao cuộc đời tê tái khổ đau
Bọt bèo trôi dạt về đâu
Khóc chòm mây bạc nhịp cầu gãy đôi…

Cứ lận đận thuyền xuôi sóng nước
Bấy lâu nay lạc bước một mình
Cùng đàn con nhỏ mưu sinh
Mong ngày hạnh phúc an bình ban mai…

Càng thất vọng trần ai bi lụy
Biết tìm đâu đẹp ý trung nhân
Thuận lòng nam tử văn thân
Hào hoa tuấn kiệt muôn vàn thiết ta…

Thôi đành vậy mù sa mưa tối
Chốn ba đào lặn lội đường xa
Đơn côi khắp nẻo sơn hà
Trăng soi bóng nguyệt tà tà dần qua…

Mặc con tạo bốn mùa mưa nắng
Thả cuộc đời cay đắng vần xoay
Vấn vương chi mộng tình say
Mảnh hồn khép kín tường dày khóa then

Tiếng gõ cửa nửa quen nửa lạ
Đốm lửa hồng chan chứa bùng lên
Rượu mời đã ngấm hơi men
Bâng khuâng e ngại đòi phen mặn nồng…

Người lữ khách bỗng dưng thân thuộc
Cùng quê hương dân tộc giống nòi
Hàn huyên hội ngộ mặn mòi
Tình trong ăn ý lòng người xốn xang

Cửa đã mở thẹn thùng e ngại
Nửa cuộc đời lúc dại lúc khôn
Lâng lâng biển động sóng cồn
Niềm tin hy vọng nụ hôn dạt dào

Cơn gió chướng ào ào giông bão
Bướm hoa còn bỡ ngỡ chia ly
Ta tìm lại mảnh tàn y
Vầng trăng sẻ nửa khói mây nhạt nhòa…!

10.5.2013 Lu Hà




Hụt Hẫng
cảm tác khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Tiếng Lòng

Đêm dằng dặc mãi hoài không ngủ
Mấy tiếng rồi em nhớ dáng anh
Nỡ sao đoạn tuyệt cho đành
Để tim đáu nhói tự hành hạ thân

Giọt sầu đọng khô cằn thiêu cháy
Càng buồn thêm tê tái nhiều đêm
Ngăn dòng dư lệ môi mềm
Ngoài kia rên rỉ nỗi niềm bi ai…

Em đâu phải cỏ cây sắt đá
Chẳng biết rung chan chứa tình đời
Hôm nay quyết nói một lời
Tạ từ chi để rã rời xa xôi…

Ngày mai sẽ chơi vơi dặm nẻo
Một mình em chéo néo đôi tay
Con thuyền vô định đắng cay
Lênh đênh biển cả đọa đầy bão giông…

Làm sao sống dòng sông mông quạnh
Tâm hồn em gía lạnh như băng
Yêu dương dĩ vãng bẽ bàng
Xa xa ân hận dở dang lỡ làng…

Em thắt dải khăn tang chôn cất
Nấm mồ hoang ruột thắt gan bào
Tình về thế giới hư hao
Tiễn đưa chi để má đào héo hon…!

10.5.2013 Lu Hà



Một Lời Lần Cuối
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Một Lời Xin Lỗi Anh

Cho tôi xin lỗi một lời
Nếu không nói được suốt đời phải đau
Đoạn trường dâu bể dãi dầu
Nắng mưa vùi dập mái đầu xuân xanh…

Kiếp này đành vậy thôi anh
Còn đâu mộng ước trổ cành đơm hoa
Tháng ngày mưa lệ nhạt nhòa
Tơ duyên đã cạn tình hòa gió mây…

Bao nhiêu thổn thức đắng cay
Sớm trưa buổi đó đọa đầy tim tôi
Vô tình cố ý xa xôi
Làm sao hiểu được tả tơi nỗi lòng…

Cánh chim theo ánh mây hồng
Ngờ đâu người ấy vẫn nồng thắm sao?
Yêu đương chan chứa khi nào
Cán cân tạo hóa nghẹn ngào xót xa…

Tôi đâu phải ánh trăng ngà
Lầu son cung Quảng Hằng Nga hận mình
Trước sau rất mực chung tình
Mái nhà tổ ấm gia đình an vui…

Nhục vinh chia sẻ ngọt bùi
Bỗng đâu giông tố dập vùi đời tôi
Trai tim bồ liễu đon côi
Quyết tâm tha lỗi trọn đời nghe anh…!

11.5.2013 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét