Lam Kiều Tỵ Nạn
Cô vẫn đó đợi chờ
ai thế
Chỉ cười thôi chẳng
nói nên lời
Long lanh ngọc biếc
Lam Kiều
Trúc mây đưa gió
trầm trồ trần gian
Khắp muôn nơi bàn
dân thiên thể
Cùng trăng sao tuyệt
thế giai nhân
Yêu kiều Ngọc Nữ
Thái Chân
Mây sa cá lội
thông ngàn ngẩn ngơ
Đời trần ải bơ vơ
thế tục
Khách làng thơ lạc
bước thiên thai
Động hồ tiên nữ dạo
chơi
Một năm tiên cảnh
người ơi đừng về
Nâng chén ngọc phu
thê mộng ảo
Quên luân hồi bạc
bẽo thế gian
Lánh xa thế tục
phong trần
Tìm nơi am động
tiên nhân đợi chờ
Một thế kỷ lu mờ
trấn áp
Cộng sản về đè bẹp
văn nhân
Bàn môn tả đạo vô
thần
Con đâu ý nhạc điệu
đàn vi vu
Cơn gió thổi phất
phơ làn tóc
Nắng xuân hồng
chim chóc gọi hoa
Thướt tha đoá ngọc
Lam Kiều
Đồng bào hải ngoại
chan hòa tình thương
22.11.2009 Lu Hà
Noel Anh Lại Nhớ Em
Anh không phải con
chiên ngoan đạo
Chưa sức dầu Thánh
Chúa Ki Tô
Noel anh đến nhà
thờ
Ngắm nhìn Đức Mẹ
nghẹn ngào nhớ em
Ngày xưa ấy nỗi niềm
chan chứa
Qùy bên em ở giữa
giáo đường
Phúc âm tỏa ngọn nến
hồng
Thánh ca thánh
thót tiếng lòng A Men!
Rồi từ đó tình lên
xao xuyến
Hai đứa mình lưu
luyến bên nhau
Bỗng đâu gío chướng
trên đầu
Chia ly bịn rịn
nát nhàu trang thư
Em hỏi mãi bao giờ
trở lại
Anh lặng yên tê
tái tim gan
Đời trai chinh chiến
phong trần
Nay đây mai đó lữa
lần tháng năm
Đồng đội ngã trăng
rằm soi mộ
Yên lòng sao sinh
tử quốc gia
Đôi vai nặng gánh
sơn hà
Hoa tàn cỏ úa Hằng
Nga tủi sầu…
Tan khói súng dãi
dầu nắng hạ
Anh trở về tàn tạ
xác xơ
Nấp sau bóng Chúa
đợi chờ
Một hai sớm tối vật
vờ khổ đau
Thời gian cũng qua
mau vội vã
Giữa giòng đời tất
tả bon chen
Mưu sinh lầm lũi
kiếm tiền
Mảnh tình vá víu
nghèo hèn trắng tay
Hồn thơ dại đắng
cay ảo não
Cả bốn mùa xuân hạ
thu đông
Tìm em trên khắp nẻo
đường
Dòng sông khô cạn
cánh đồng chổng chơ
Lang thang mãi bơ
phờ mệt mỏi
Tiếng dương cầm thầm
gọi tên ai
Lần theo rặng liễu
chương đài
Bóng em thấp
thoáng u hoài lệ rơi!
cảm xúc khi đọc
bài thơ tự do của Phan Hòa: Bài Thánh Ca Buồn
31.5.2013 Lu Hà
Hàn Tiên Sinh Kính
Bái
Tiên sinh cũng ngậm
cười mát dạ
Nhiều bạn thơ hạ cố
tới thăm
Tiếng lòng gửi tới
tri âm
Cung đàn nức nở âm
thầm rền vang
Hai mươi tám tuổi
vàng dát ngọc
Bậc thiên tài bạc
phước than ôi!
Ra đi nhắn nhủ đôi
lời
Hằng Nga còn đó vạn
đời thiên thu
Mây theo gió mịt
mù sương phủ
Cõi tĩnh hằng lệ
nhỏ sao băng
Ai về Vĩ Dạ thăm
nàng
Áo em trắng quá
bên hàng thông reo
Đời một kiếp đá
đeo nặng nợ
Hận văn chương khắc
sổ luân hồi
Đa tình thắp đĩa dầu
vơi
Văn nhân thi sĩ
đâu rồi trần ai
Vui cho trọn đêm
dài đàn hạc
Dế giun sầu khúc nhạc
bi ai
Lom khom tiều tụy
hình hài
Bóng Hàn Mạc Tử thở
dài canh thâu
Thơ đầy túi rượu bầu
nốc cạn
Trán thanh cao lận
đận khổ đau
Tháng năm mưa nắng
dãi dầu
Phong Trần thường
gọi bể dâu đoạn trường
Quên đi hết yêu
thương cay đắng
Cõi người ta bạc
trằng như vôi
Sắc tài danh vọng
tả tơi
Trăm năm giấc mộng
huyệt rơi bẽ bàng!
viết tặng bạn thơ Phan Hòa thăm mộ Hàn Mạc Tử
1.6.2013 Lu Hà
Cảnh Đời Văn Sĩ
Đời văn sĩ gồng
mình sinh kế
Kiếp trần ai tê
tái khổ đau
Lo toan bận rộn
lút đầu
Hoàng hôn bả lả
chân cầu đòi thơ
Thương con chữ vật
vờ đâu đó
Hết vào ra đón vợ
chợ chiều
Cân đo đong đếm
bao nhiêu
Đồng rơi đồng rụng
liêu xiêu bánh chè
Bạn hữu đến rủ rê
ra quán
Ngẫm cảnh mình lận
đận đâm lo
Thôi đành giải chiếu
nằm co
Cho con ăn học cơ
đồ mai sau
Tiền đóng góp mà sầu
thân lão
Nhà trường đòi hù
dọa mới đau
Trâu già dầu dãi
mái đầu
Nhìn đàn con trẻ bể
dâu ngậm hờn
Đêm giông bão nguồn
cơn sầu tủi
Suốt quanh năm lụi
cụi nắng mưa
Thân cò lặn lội đò
đưa
Đôi bờ trong đục
theo chưa kịp người
Tính cương trực nhuốm
thời trai trẻ
Cũng anh hào khí
khái cho hay
Trước sau tâm dạ
thẳng ngay
Không quen luồn
cúi đắng cay phũ phàng
Biển Đông Hải dở
dang sóng vỗ
Phải dằn lòng nở nụ
cười tươi
Đứng lên để sống
làm người
Rầu riêng thế sự
sòng đời đảo điên
Đành há miệng triền
miên khổ tận
Thơ chẳng no túng
bấn bạc tiền
Trán nhăn tư lự ưu
phiền
Biết làm sao được
bạn hiền cố hương!
cảm xúc khi đọc
thơ Phan Hòa: Kế Sinh Nhai
6.6.2013 Lu Hà
Tôi Khóc Vì Con Cá
Biển
Tôi đã khóc vì con
cá biển
Cầm trong tay lòng
thẹn lệ rơi
Phải đâu cá đắt hỡi
người
Ngư dân thống khổ
biển khơi máu hòa
Phần Đông Hải nước
nhà ta chứ
Cớ làm sao thảm họa
tồn sinh?
Bão giông quậy phá
vô tình
Lại còn tàu lạ
thình lình lấn tranh
Màn hình ảnh diễu
hành yêu nước
Bao thanh nhiên
trí thức trẻ gìa
Nâng cao biểu ngữ
nhạt nhòa
Dùi cui gậy gộc
như mưa trên đầu
Bọn dã thú yêu ma
trâu ngựa
Nhân danh ai hung
dữ bất lương
Thi hành công vụ
nhiễu nhương
Dang chân đạp mặt
giữa đường thảm thê
Kể sao hết não nề
thảm thiết
Nhân dân sao thấu
hết sự tình
Bàng hoàng rúng động
hành tinh
Toàn cầu phỉ nhổ
văn minh lạc loài
Hãy thắp sáng vọng
đài soi tỏ
Bốn nghìn năm máu
nhỏ phôi phai
Đấu tranh sử sách
chặng dài
Ông bà tiên tổ
hình hài giang sơn
Nhìn con cá biển cồn
sóng động
Phải đổi bằng tính
mạng ngư dân
Nỗi niềm đau xót ứa
tràn
Biết bao hải đảo mất
dần vì ai?
cảm tác khi đọc
bài thơ: Trăn Trở trên mạng
6.6.2013 Lu Hà
Huyễn Hoặc Lòng
Mình
Đời là một giấc mơ
thôi
Tình như ảo ảnh xa
xôi lững lờ
Sương chiều ốc đảo
bơ vơ
Mênh mông sa mạc vật
vờ hồn tôi
Lạc đà cát bụi tả
tơi
Say Kim Tự Tháp
chơi vơi rã rời
Xương rồng gai góc
một thời
Hào quang lóe sáng
hoa rơi nhụy tàn
Gạt mình trong cõi
nhân gian
Vũng lầy ân ái thế
nhân mịt mờ
Thủy chung dòng nước
hững hờ
Bên trong bên đục
đôi bờ phù du
Oán hờn chi trận
gió thu
Lá vàng cỏ úa mịt
mù mùa xuân
Ngẩn ngơ nhìn đám
mây ngàn
Trăng treo đầu ngõ
muôn vàn khổ đau
Tương tư dầu dãi
mái đầu
Hồn trinh lạc lối
biển sầu âm u
Bàng hoàng nghe tiếng
gió ru
Dối lòng huyễn hoặc
giang đầu nỉ non
Bồn chồn mật ngọt
đòi cơn
Nư thèm hơi ấm nụ
hôn nồng nàn
Bướm hoa dìu dặt
chứa chan
Trăm năm ai nỡ
cung đàn đứt dây
Hồng nhan bạc bẽo
đọa đầy
Xích thằng chỉ đỏ
ô hay bẽ bàng
Trách chi Nguyệt
Lão phũ phàng
Mực rây tình hận lỡ
làng nguyệt hoa!
chia sẻ tâm tư
cùng Thimyngoc Huynh
10.6.2013 Lu Hà
Hạt Lúa Bên Sông
chuyển thể thơ Quốc
Việt: Đợi Hạt Phù Sa *
Em như hạt lúa ven
sông
Phù sa ngóng đợi
nhớ chồng xa khơi
Tây Nguyên năm đó
mất rồi
Mùa xuân quan ải
sương rơi cửa phòng
Tiền duyên đạn hết
tịt nòng
Đồng minh ngoảnh mặt
thê lương ngựa hồng
Nghe đồn anh đã trọng
thương
Cản chân quân giặc
trên đường tản cư
Đồng bào chạy loạn
khổ đau
Lời thầy Niên Trưởng
vi vu gió lùa
Chư Prong, dưới gốc
dừa
Xác nằm la liệt
lưa thưa bóng người
Đông tây nam bắc
rã rời
Xẻ đàn tan nghé biết
nơi nào tìm
Tự do vai lính im
lìm
Chiều xuân ngã ngựa
tiếng chim sơn hà
Đêm thu hỏi ánh
trăng ngà
Biết bao bà vợ sa
bà lệ chan
Thương chồng cải tạo
gian nan
Thăm nuôi chẳng quản
khó khăn nào sờn
Còn em buồn bã tủi
hờn
Mơ anh phá ngục
trèo non vượt đèo
Trở về nhà ngoại hắt
heo
Cùng đàn con trẻ
phận nghèo gío đưa
Vùi đầu hợp tác sớm
trưa
Tàn phai nhan sắc
thóc chưa đầy bồ
Bầy con nheo nhóc
bơ vơ
Da chì bụng ỏng
xanh xao gầy còm
Đầu hồi hoa bưởi
hương thơm
Bóng người biền biệt
sao hôm chẳng về
Nam Xương thiếu phụ
não nề
Trương Sinh có biết
hiền thê dãi dề…?
Nhà bên cư xá tràn
trề
Chồng từ Mỹ Quốc
thỏa thuê má hồng
Đề huề bảo lãnh
vui không?
Còn em mật đắng
ngóng trông điệp hồ…
Vô tình năm tháng
hững hờ
Dòng trong dòng đục
đôi bờ thủy chung
Xót xa đàn đứt dây
cung
Giai nhân tự cổ
anh hùng ly tao
Con mình mặc cảm
nghẹn ngào
Lớn lên lý lịch
lao xao ngụy tà
Xác xơ góc chợ xó
nhà
Không nơi nương tựa
ta bà đảo điên
Học hành nghề nghiệp
chẳng nên
Xóm làng lãnh đạm
chính quyền coi khinh
Các anh là những
chiến binh
Quê hương đày đọa
gia đình lìa tan
Đời em hoa úa nhụy
tàn
Thương đau hạt lúa
ngon ngàn mưa sa
Bao giờ lấy lại
sơn hà
Nhạt nhòa tiên tổ
ông bà thiên thu!
*Tôi viết bài thơ
này riêng tặng chị Phụng, vợ anh Long sư đoàn 23 BB.
Người vợ Lính
không may mắn nhất trên cõi đời khốn khổ này....
Quốc Việt
12.6.2013 Lu Hà
Lạc Hồng Ta Ơi!
Sinh ra tớ được
làm người
Nước non đằm thắm
nụ cười hả hê
Đầu bù tóc rối lê
thê
Trần ai khổ hạnh
não nề canh thâu
Đòi chi phú qúy
sang giàu
Ung dung tự tại
dãi dầu nắng mưa
Áo quần chất đống
dư thừa
Tính thì giản dị
chẳng ưa bộn bề
Văn thơ xao xuyến
tràn trề
Ái tình thổn thức
trăng thề non xanh
Mộng hồ say đắm yến
anh
Phong lưu nhất mực
thương cành phù dung
Tề Vương khúc nhạc
lưng chừng
Khổng- Trương đàn
hạc tưng bừng hồn hoang
Đắng cay cũng lúc
huy hoàng
Lang thang
facebook dịu dàng bướm ong
Chạnh lòng nhớ tới
cố hương
Châu sa lệ nhỏ Lạc
Hồng ta ơi!
Nghìn năm còn đó
giống nòi
Ngày mai ai biết nổi
trôi bến nào?
Biển đông giặc liếm
lưỡi bò
Ngư dân máu đổ nghẹn
ngào bể dâu
Oán bầy nội tặc
theo Tàu
Toàn dân làm chủ
chân cầu Long Biên...!
12.6.2013 Lu Hà
Tìm Đâu Thấy Bóng
Ngọc Ngà
Nụ hôn cuối linh hồn
thảm thiết
Khóc cuộc tình da
diết sầu thu
Cỏ lau nấm mộ
hoang vu
Hàng phong ủ rũ âm
u gió lùa
Hồn lạc nẻo bốn
mùa tầm tã
Bước chân đi lần lữa
lối về
Người đời trọn
nghĩa phu thê
Kẻ thì thơ thẩn
bên lề cuộc vui
Từng thu héo chôn
vùi tuyết hận
Lá vàng bay lận đận
thế gian
Giọt mưa thấm ướt
trăng ngàn
Trái tim băng giá
gót chân phong trần
Thế là hết tình
nhân ân ái
Chiều Cần Thơ tê
tái quan san
Bên hồ Đà Lạt thở
than
Ai về nhắn nhủ
Tràng An liễu đài
Trong giấc mộng
đêm dài tuyệt lộ
Tiếng chuông chùa
Thiên Mụ trăng soi
Hương Giang tức tưởi
giòng đời
Giai không khóa chặt
xa xôi cuối trời
Một lần cuối nụ cười
vụt tắt
Để ngàn năm hiu hắt
trăng thu
Tiễn người biền biệt
thâm u
Gió mưa vần vũ mịt
mù sương rơi!
Bao ngang trái một
thời xuân trẻ
Tiếc làm chi giọt
lệ Hằng Nga
Hồn trinh qua bến
Ngân Hà
Tìm đâu thấy bóng
ngọc ngà thuở xưa
Chia sẻ tâm tình
cùng chị em Thuy Anh Lam và Nguyễn Thư Sinh
13.6.2013 Lu Hà
Hãy Đứng Dậy
Vui ngạo nghễ thi
nhân cần có
Giữa biển trời
sóng vỗ trùng khơi
Xoa tay giữ trọn nụ
cười
Vượt lên ghềnh
thác làm người thẳng ngay
Kể khi cả đắng cay
tủi hận
Bao thương đau khổ
tận khốn cùng
Trái tim thổn thức
não nùng
Tuần trăng dang dở
đứt cung dây đàn
Xua giấc mộng trần
gian huyễn hoặc
Bởi lòng người thảm
khốc bi ai
Xót xa rặng liễu
chương đài
Hồng nhan bạc mệnh
canh dài thở than
Từng thu chết xuân
tàn héo úa
Ngẩng cao đầu thi
phú giai nhân
Vần thơ vút cánh
non ngàn
Đại bàng rơi lệ thế
gian thường tình
Nhìn đàn sếu hành
tinh lạc lối
Cố hương còn đắm
đuối hồn xưa
Cây đa giếng nước
hàng dừa
Trõng tre kẽo kẹt
gió đưa u hoài
Lời đàm tiếu mỉa
mai diễu cợt
Miệng thi phi thui
chột được sao
Nước non biển cả
sông hồ
Tình người viễn xứ
dạt dào thủy chung!
chia sẻ tâm tư
cùng Thimyngoc Huynh khi đọc bài đường thi: Ngạo Đời
13.6.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét