Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Bàn Về Dục Tính - Khởi Đầu Của Mọi Sáng Tạo











Dục tính là tiêu chuẩn số một của sức khoẻ. Những người đàn ông đàn bà ở lứa tuổi cao nhưng dục tính vẫn còn rất cao, đó là điều đáng mừng. Các vị đại sư tu luyện trong chùa đều có biện pháp tu luyện đọc kinh hay thiền định để diệt dục và các vị đó đã thành công. Còn những người phàm tục thì không tránh khỏi những cơn dày vò khổ não của dục tính. Giáo lý của ôngKhổng Tử đã giúp những người quân tử gìn giữ được thể diện khí thế anh hùng trượng phu của mình.


Phan Kim Liên là một người đàn bà rất nữ tính, tuổi đời phơi phới xinh đẹp vô cùng mà lại bị cưỡng ép gả bán cho gã Võ Đại bán bánh bao, thường gọi là: Tam thốn đinh cốc thụ bì: nghĩa là 3 phần người 7 phần ma là một cuộc tình duyên ngang trái. Nhưng tiếc thay nàng đã bị tên Võ Tòng vũ phu giết chết. Theo tôi nếu có giết chỉ nên giết chết Vương Bà và Tây Môn Khánh là đủ. Giết chết Phan Kim Liên qủa thật dã man quá, dù sao người ta cũng đã có một thời gian dài ân ái với đại ca của hắn là tên Võ Đại người chẳng ra người ma chẳng ra ma. Hiền lành tốt bụng đấy nhưng tính tình thì lại hâm hấp dở hơi. Nàng Phan Kim Liên đã cho anh chàng Võ Đại Lang những giây phút lên tiên thì cũng là một điều may mắn mãn nguyện cho y lắm rồi...

Phan Kim Liên cũng đối xử với Võ Tòng rất tốt và thầm yêu gã. Nhưng trái tim gã đã thành sắt đá, gã không có sự rung cảm nào của một người đàn ông thực thụ, gã sinh ra chỉ để biết có chuyện chém giết theo kiểu anh hùng lục lâm thảo khấu, gã không thể là một giai nhân thi sĩ đa cảm. Tôi không nói là Võ Tòng nên tằng tịu với chị dâu để làm những việc loạn luân, bại đức nhưng Võ Tòng phải nên biết thương xót cho nỗi khổ của nàng và tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến cuộc hôn nhân này? Ngã vô tâm chỉ biết uống rượu và lăn ra ngủ không màng gì đến sự đời....Theo tôi: Gã chỉ là tên vô lại, vô học, du thủ du thực mà thôi nhưng hắn lại rất khí khái trọng tình huynh đệ trong nhà. Điểm này gã là một người đáng khen nhưng gã phải biết nhìn xa trông rộng một chút chứ? Về cuộc tình giữa ông anh hâm hấp của mình và nàng Phan Kim Liên? Đây là một cuộc tình cưỡng ép, đã cướp đi cuộc đời của một người thiếu nữ đang rừng rực tuổi xuân, đúng ra nàng phải có quyền lưạ chọn tình yêu cho mình mới phải. Xét cho cùng ai là kẻ có tội? Phải chăng là lễ giáo lề thói cổ hủ của Thày Khổng Tử?

Tôi ngưỡng mộ khí khái anh hùng trượng phu nghĩa hiệp của Võ Tòng đòi lại công bằng cho Thi Ân, giữa đường gặp chuyện ngang trái bất bình thì giơ đao ra trợ giúp, đánh chết Tưởng Môn Thần, Trương Đô Giám, Trương Đoàn Luyện là những quan lại cường hào ác bá điạ phương, nhưng tôi cũng không khỏi khinh miệt Võ Tòng chỉ là một tên vũ phu sĩ diện hão mà giết chết chị dâu của mình. Sát nhân giả đả hổ Võ Tòng những cũng là một Võ Tòng sát tẩu.

Dục tính của người đàn ông phải có nhưng tiếc thay còn nhiều kẻ có chức có quyền, hay những đại gia tung tiền ra để chinh phục đàn bà, lấy tiền công quỹ để bao gái là một hành vi bất nhân, thần kinh cuả họ yếu và phải nói là kém tài vô học. Họ không đủ tài năng trí tuệ để chinh phục trái tim của một người đàn bà, hay một cô gái nào đó yêu đương cho nó đàng hoàng tử tế.
Những chuyện cưỡng bức hiếp dâm là biểu hiện dục tính cuả loài cầm thú, thiếu trí tuệ suy tư và tâm hồn.

Dục tính của các cụ già cô đơn, cũng là điều đáng ái ngại. Các cụ có tiền, có tài sản nhưng đã ném cả tài sản của mình cho gái, bao cả gái điếm, để cho họ giả vờ kết hôn rồi đào mỏ v.v... là chuyện bình thường. Cái gì cũng có giá cuả nó ta cũng đừng thương hại cho các cụ làm gì? Các cụ nhiều tiền không tiêu hết thì để cho gái điếm nó tiêu hộ cho, nó còn trẻ nó cần tiền thì đã sao? Đàng nào trước sau cũng chết, chết đi tiền không thể mang theo vào lòng huyệt mộ được? Tất nhiên con cái chúng nó cú, đáng lý nó được hưởng số tài sản kế thừa kếch xù, tự nhiên chúng nó mất trắng tay nên nó oán các cụ?

Trên đời còn khối cụ chẳng cần tiền của gì cả nhưng vẫn được gái yêu là cái tài của các cụ ta cũng nên ngưõng mộ và trân trọng. Nồi nào úp vung ấy thiếu gì các bà góa cũng khát khao tình yêu. Nếu các cụ đừng sĩ diện, quyết tâm đi tìm thì sẽ tìm được thôi, phải nhẫn nại kiên trì hơi thớt mặt một chút, thiếu gì cách và phương tiện để sả dục ra?

Còn dục tính của giới văn nghệ sĩ thì sao? Họ cũng chả cần lang chạ như kiểu mèo mả gà đồng, họ thể hiện nó qua hình thức của văn chương nghệ thuật, qua lời ca, tiếng hát, điệu múa v.v...Ngày xưa có khúc hậu đình hoa của Tàu do hai kiệt nữ sáng tác cũng là những áng dâm ca tuyệt tác trong nền văn chương cuả nhân loại. Đâu phải vì nghe dâm ca mà mất nước? Trần Hậu chủ còn có tên Trần Thúc Bảo, là một ông vua nổi tiếng tài tử phong lưu. Hậu cung lúc nào cũng có hàng ngàn mỹ nhân tuyệt sắc. Trong số đó có hai nàng là Khổng Quý Tần và Trương Lệ Hoa được nhà vua sủng ái.

Những bài thơ, những khúc nhạc lả lướt ấy được chép thành 3 tập là: Nghinh Xuân nhạc, Ngọc Thu và Hậu Đình Hoa. Riêng tập Hậu Đình Hoa toàn sưu tập những bài bay bướm, bóng bẩy, dâm đãng. Chính Trần Hậu chủ cũng làm một khúc hát Hậu Đình Hoa:

Nguyên tác là:

    Lệ vũ phương lâm đối cao các

    Trân trang điểm chất bản khuynh thành,

    Ánh hộ ngưng kiều sa bất tiến,

    Xuất duy hàm thái tiếu tương nghinh.

    Yêu cơ kiểm tự hoa hàm lệ,

    Ngọc thu lưu quang chiếu Hậu Đình.


Nghĩa:

    Bóng rợp hương thơm chốn lâu các,

    Nghiêng thành vẻ đẹp với mầu tươi.

    Ngoài cửa dịu dàng khoan dạo bước

    Trước màn chào đón mỉm môi cười,

    Má hồng tựa đóa hoa đầy móc

    Cây ngọc sân sau chiến sáng ngờ


Đỗ Mục một thi sĩ rất si tình, một người đã chết vì tình yêu thời ấy cũng xúc cảnh sinh tình:

    Khói bay, nước lạnh, khói trăng pha,

    Thuyền đậu sông Tần cạnh Tửu gia.

    Hận nước gái buôn không biết rõ,

    Cách sông còn hát "Hậu Đình Hoa".

   

Nguyên văn:

    Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,

    Dạ bạc Tần hoài cận tửu gia.

    Thương nữ bất tri vong quốc hận,

    Cách giang do xướng "Hậu Đình Hoa".


Trong "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều ở nước ta, cũng có câu:

    Vườn Tây Uyển khúc trùng thanh dạ,

    Gác Lâm Xuân điệu ngã Đình Hoa.

    Thừa ân một giấc canh tà,

    Tờ mờ nét ngọc, lặp lòe vẻ son.



Làm thơ mà không có tính dục thì là những vần thơ chết. Qua quá trình phối ngẫu nếu có tình yêu thật sự thì tự cơ thể người đàn ông đàn bà tiết ra những Hormone lành mạnh, ngược lại những vụ mua dâm cưỡng hiếp sẽ tạo ra những Hormone độc tính, nguyên nhân của các căn bệnh ung thư, hoá lão, sida v.v....

Dục tính trong văn thơ dù chỉ là trí tưởng tượng thêu dệt cuả văn thi sĩ là tự bộ não của văn thi sĩ đã giải thoát siêu thăng huyền ảo và tiết ra Hormone lành mạnh trong não bộ mà không nhất thiết cứ phải ăn nằm với phụ nữ thật sự. Trong một xã hội coi dục tính là đạo đức thì văn thơ cũng bị ngăn cấm khi bàn về tính dục thì tự nó đã giết chết tâm hồn và làm cuộc đời mất vui đi, mất hết cái thi vị của nó.

Hàn Mạc Tử theo tôi tính dục rất cao và chàng đã giải thoát nó bằng thơ. Khi cô Mạnh Cầm đến thăm chàng ở cái lều ngoài biển, ngủ cả đêm ngoài đó nhưng chuyện ăn nằm vẫn không sảy ra. Nếu là kẻ vô học, đầu óc tăm tối như Nguyễn Trường Tô chẳng hạn? Chắc chắn hắn sẽ không tha cô Mạnh Cầm. Nhưng loại người như Nguyễn Trường Tô thì dù có tu trăm vạn kiếp cũng không thể nào làm nổi được một bài thơ cho nó có tình người.

Đôi dòng chia sẻ với các bạn và được công khai đàng hoàng bàn về vấn đề dục vọng của con người. Theo tôi chính dục tính là khát vọng của thơ ca là mục đích của mọi sáng tạo nghệ thuật.

Nhưng người cộng sản bất nhân bá đạo vẫn cho dục tính là vấn đề đạo đức, họ dùng hai bao cao xu giả để xỉ nhục khống chế ông Cù Huy Hà Vũ là một tội ác vô liêm sỉ.

Họ hay dùng thủ đoạn dục tính để làm người khác sợ bẽ mặt sợ mất danh dự để lèo lái đưa kẻ khác vào cạm bẫy. Hay tìm những mẩu chuyện về đời tư để bôi bác thêu thùa về tính dục của ai đó nhằm mục đich hạ nhục và thủ lợi. Khổng Tử là một người cũng chả ra gì. Ông chủ chương nam nữ thụ thụ bất thân nhưng lại ủng hộ một tên vua dâm ô trụy lạc hại hàng nghìn đời các cô gái son trẻ con nhà thường dân là một chủ chương mất nhân tính vô đạo đức chứ hay ho gì. Nhưng phần lớn triết học của ông về thuật xử thế nhân sinh trị quốc của ông tôi cũng rất ngưỡng mộ.



Cái Rốn Đẹp Cuả Nàng Natalie Ngân

Cô người thiên hạ xa xôi
Mà sao tôi cứ bồi hồi nhớ cô...?
Thiết tha cái rốn nở hoa
Thắm tình mẫu tử xa xưa thuở nào

Sợi dây chuyền giọt máu đào
Cho tôi được sống chính nhờ rốn đây
Càng nhìn càng ngắm mà say
Nõn nà rốn trắng tràn đầy mật ong

Rốn là núm ruột tình thương
Tổ tiên dân tộc quê hương giống nòi
Lâng lâng hồn lạc chơi vơi
Nhớ bầu sưã trắng nhớ người năm nao...

Nhỏ to rộng hẹp nông sâu
Mỗi người mỗi vẻ la đà biển khơi
Phù du trong cõi luân hồi
Canh khuya nhỏ lệ xót nơi nhau mình

Cám ơn tạo hoá thánh minh
Tạo ra cái rốn nuôi tình nhân gian
Chao ôi, cái rốn cô Ngân
Hồng hào trắng trẻo vạn lần Hằng Nga

Nôn nao các cụ nhà ta
Thương chàng nho sĩ vẩn vơ sớm chiều
Đêm nằm mộng tưởng trăm điều
Nhất là cái rốn yêu chiều của ai...?

11.2.2011 Lu Hà



Cô Đẹp Vô Ngần

Trời ơi cô đẹp vô ngần
Để cho tôi phải bần thần ngẩn ngơ
Nhớ muà nắng đẹp vàng thu
Trải bao thập kỷ nắng mưa tiêu điều

Như người tôi đã từng yêu
Giăng giăng ánh mắt mây chiều tà huy
Thuyền quyên yểu điệu men say
Bài ca muôn thuở đắng cay mơ màng

Đắn đo duyên nợ dặm trường
Tháng ngày biền biệt má hồng phôi phai...
Bây giờ tôi lại thấy người
Bâng khuâng kỷ niệm bồi hồi trào dâng

Hoàng hôn sóng vỗ trùng dương
Mỗi người mỗi ngả bốn phương đất trời
Đời tôi như cánh bèo trôi
Công danh sự nghiệp còn gì nưã đâu

Phong ba điểm bạc mái đầu
Trán nhăn tư lự làm thơ cho đời
Theo thuyền lục bát xa khơi
Lênh đênh bão táp ngậm ngùi trần gian

Khổ đau bặm bụi cuốn chân
Đơn phương độc mã gian nan hiểm nghèo
Ngoảnh đi ngoảnh lại trôi vèo
Thời gian vùn vụt hắt heo lá vàng

Bao giờ tôi lại gặp nàng
Luân hồi trôi nổi trường giang bến bờ...!

6.4.2011 Lu Hà





Cái Rốn Là Cái Rốn Xinh

Khen cho cái rốn của ai
Phây phây trắng nõn tuyệt đài thiên thai
Rốn là một đoá hoa nhài
Hương thơm ngào ngạt dụ loài bướm ong

Thương cho quý cụ quý ông
Ngắm thì cũng dở tiên bồng ngẩn ngơ
Nam nhi quân tử công hầu
Văn nhân thi bá vẩn vơ sớm chiều

Bần thần tư lự đăm chiêu
Cũng vì cái rốn yêu kiều xa xôi
Rốn đem trình diễn lả lơi
Chôn nhau cắt rốn bồi hồi thiết tha

Rốn thương khúc ruột quê nhà
Giang sơn ta đó bốn muà khổ đau
Dù cho rốn có đi đâu
Năm châu bốn biển mượt mà chứa chan

Rốn xinh rốn đẹp vô ngần
Lạc Hồng rốn ấy muôn vàn Hằng Nga
Rốn là huyết mẹ tinh cha
Muà Đông giữ ấm muà nào đem phơi...?

Nhớ khi rốn chảy mồ hôi
Hây hây gió thôi kịp thời lau ngay
Trung tâm vũ trụ là đây
Ba ca hoan hỉ tháng ngày nỉ non

Nhớ thời mẹ đỏ con son
Một dao cắt rốn lệ còn bờ mi
Thương con bé nhỏ giưã đời
Oe oe bú mớm là người nhân gian!

Hôm ngay nhìn rốn cô Ngân
Tim con xao xuyến nồng nàn mẹ ơi!

12.2.2011 Lu Hà




Mộng Vàng Mê Man
cảm tác từ tấm hình trên mạng

Tướng này mắn đẻ mỡ màng
Giá như tôi được cùng nàng ái ân
Đôi ta chan chưá nồng nàn
Nửa đêm gà gáy muôn vàn mến yêu

Thướt tha ngây ngất Tiểu Kiều
Soi gương uốn éo mĩ miều đẹp thay
Càng nhìn càng ngắm càng say
Đôi mông rạo rực hây hây má hồng

Lâng lâng vào cõi thiên bồng
Cung đàn bần bật trăng lồng bóng soi
Đưa nhau ra gốc cây sồi
Hằng Nga thèn thẹn núi đồi chuyển vang

Vầng dương le lói nhẹ nhàng
Chớ nên khuấy động mộng vàng mê man
Bướm ong nô nức đón xuân
Nhũ đào chảy mật trắng ngần cánh hoa.

6.1.2012  Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét