Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Thơ Thẩn Chàng Tiêu



 





Tôi biết đời tôi vẫn khổ đau
Lòng tôi khô héo đến bao giờ
Khi em đã có tay bồng bế
Mái tóc dờn xanh đợm nuối sầu


Từ ấy ngày xưa tôi lặng thinh
Mong em hạnh phúc với duyên tình
Thuyền em sóng gió còn say đắm
Cũng chẳng vui gì xa cách anh ?

Mỗi bước chân đi mỗi tủi sầu
Phong trần muôn ngả cõi người ta
Mở lòng ra đón trời xuân đẹp
Ấm áp tình xa chẳng gượng cầu

Tôi chẳng ép ai chịu lưã lần
Tuỳ lòng thương cảm cuả tình xuân
Thuận duyên thì nở ra hoa trái
Chẳng thuận hoa rơi nhụy héo tàn

Tôi vẫn hàng ngày với vợ con
Biết bao bận bịu nỗi lo toan
Giận ai lần lưã thành băng giá
Thương đoá hoa lòng hương héo hon

Tôi vẫn nhớ em vẫn nguyện cầu
Kiếp sau bồi đắp nỗi niềm xưa
Phút giây lầm lỡ tình muôn ngả
Thơ thẩn chàng Tiêu nỗi nhớ nhà !

29 .1.2009 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét