hoạ bài thơ Thứ Nhất cuả
T.T.Kh
Buổi ấy thơ bay tà áo trắng
Nữ sinh trinh bạch một mùi
hương
Bỗng đâu gió chướng từ xa
lạ
Thổi tắt lòng em nỗi xót thương
Tôi có ngờ đâu cuộc biển
dâu
Trùng dương sóng dữ một đời
hoa
Hàng phong ủ rũ thuyền
thăm ván
Bãi biển người đi cách biệt xa…
Thui thủi đèn khuya một
bóng hình
Tôi thương lá rụng dưới
vòm xanh
Trăng sao buồn bã vương tà
áo
Ánh sáng xa xăm khóc phận
mình.
Pháo cưới kiệu hoa đã đến
nhà
Để rồi tôi vẫn phải đi
theo
Ngại ngùng mưa nắng thương
buồn nhớ
Phòng lạnh trời ơi, gió bốn
muà…
Từ đó trở đi rũ cánh rèm
Hương hoa hò hẹn bóng
trăng yên
Còn đâu bóng dáng bên vườn
vắng
Nhặt cánh cánh TiGon chạnh
nỗi niềm
Đã mấy thu rồi tưởng lãng
quên
Bỗng đâu gió thổi cánh hoa
quen
Bâng khuâng khơi lại dòng
thương cảm
Hận lỗi cung đàn để mất
duyên
Mảnh mai một đoá hoa tim vỡ
Như những cuộc tình tiếc
ngẩn ngơ
Lần lưã qua đi mùi cỏ uá
Vườn Thanh xơ xác chẳng
nên chờ
Thôi thúc lòng tôi phải viết
ra
Như tôi lỗi hẹn mối tình
xưa
Hãy quên đi nhé thương và nhớ
Đừng khóc thở than với cả
thơ
Khắc khoải canh khuya Cuốc
gọi hè
Giọng buồn thê thảm để ai
nghe
Bên song cưả sổ trăng nhìn
lén
Thiếu phụ cô đơn lại não nề
Thôi thế thì thôi đã hết rồi
Cánh hoa tim ấy đã tàn
phai
Tiếc chi một mảnh tình
xuân héo
Khổ lụy thương đau nặng
gánh đời !
15.2.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét