Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Không Gian Vô Tận



 


tặng Pich Hạnh

Hôm nay trời lạnh tuyết rơi
Lòng tôi xao xuyến bồi hồi nhớ em
Không gian vô tận im lìm
Càng thêm sầu muộn nỗi niềm chưá chan

Nghe lời tâm sự nỉ non
Hàng hiên thánh thót muôn vàn xót xa
Xinh tươi như đoá hoa đào
Mà sao em vẫn bơ vơ sớm chiều...?
Thanh mai  một thuở Tiểu Kiều
Thông minh tinh nghịch mến yêu vô cùng
Trắng trong như ánh trăng vàng
Xem từng bức ảnh rõ ràng chẳng sai...
Lời anh thoang thoảng xa vời
Khui vào tiềm thức ngậm ngùi em ơi!
Bởi vì em hiểu ra rồi
Trái tim thi sĩ trần ai sóng cồn
Trải qua bao nỗi gian truân
Ngồi nghe chuyện kể bần thần ngẩn ngơ...
Thương em thì biết làm sao
Kiếp sau anh đợi bên bờ sông Tương
Tuổi anh dang dở lỡ làng
Đất trời quan tái dặm trường Hạnh ơi!

21.2.2011 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét