Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Hồn Về Đêm Mưa Gió Bấc



 


Từng đêm trở lại đi anh
Nỗi niềm tê tái như cành phù dung
Hồn say ân ái vô cùng
Tim ngoan đừng ngại trập trùng biển khơi...

Đường xa dù dẫu tàn hơi
Đê mê ngây ngất một thời xa xôi
Chua cay tan vỡ mất rồi
Tình yêu trái đắng chơi vơi não nùng...


Đêm mưa gió bấc lạnh lùng
Vết thương quằn quại tận cùng khổ đau
Tháng ngày dầu dãi mái đầu
Sương rơi đầu ngõ chân cầu lá rơi...

Tàn phai tóc rối tả tơi
Vật vờ ảo tưởng xa vời anh ơi!
Thiên đàng tìm lại bờ môi
Ôm em thật chặt lả lơi đi nào...

Nưả đêm nghe tiếng gọi đò
Phòng không giá lạnh đợi chờ riêng Thu
Mênh mông sóng vỗ mịt mù
Nhớ anh nức nở vi vu gió luà

Lắng nghe giọt nước lưa thưa
Hàng hiên lã chã cũng vưà sang canh
Phập phồng rung động bức mành
Mơ màng thấp thoáng bóng anh vội vàng...

Cuộc say dang dở lỡ làng
Tình em chưa thoả bẽ bàng ra đi
Mắt mờ hoen lệ bờ mi
Cuồng điên khao khát rầm rì thông reo...!

cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Tan Vỡ...
4.12.2012 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét