hoạ thơ Mai Hoài Thu
Anh đã đến giưã chiều đông
giá
Phảng phất buồn nghe gió
sương rơi
Tiếng ai thoang thoảng xa
xôi
Nỗi niềm xưa dấu một thời
thê lương
Hồn than thở tơ vương ảo mộng
Nưả vầng trăng thoang thoảng
mùi hương
Yêu em mà chẳng toại lòng
Mắt nhìn đắm đuối nưả
thương nưả sầu
Cơn gió chướng qua cầu lá
rụng
Trái tim còn rung động thật
ư ?
Hững hờ tàn nhẫn làm sao
Bao năm xa cách bây giờ
tìm nhau …
Mây lãng đãng ráng chiều
thơ thẩn
Hồn ngập ngừng luống cuống
van lơn
Em ơi, từ cõi trăng ngàn
Không gian lạnh ngắt mấy lần
núi non
Đường xa thẳm biển ngàn
sông lạ
Biết về đâu chia sẻ cùng
em
Tháng ngày lầm lũi thương
tâm
Cô đơn cảm nhận trái tim
muôn vàn
Đời thứ lữ nỗi niềm khép
kín
Mà lòng anh đau đớn vô
cùng
Nỗi buồn chai sạn gió sương
Tìm trong hơi thở bước đường
trầm luân
Mười hai năm, đời em vẫn
thế
Thoắt về đâu trăm nẻo trần
gian
Đọc thư trăn trở khóc than
Nghe trong tiếng nấc duyên
trần đắng cay
Một lần nưã ông trời muốn
thử
Tiền kiếp xưa chưa đủ sầu
tư
Đời em mất mát quá nhiều
Đông tàn thu héo tiêu điều
hoàng hôn
Lạc bể ái thuyền quyên
giang giở
Sóng say nhiều đau khổ ủ ê
Phải chăng nông nỗi chán
chê
Gió xui lạc lối bờ mê điêu
tàn
Luật vay trả thế nhân khó
tránh
Em có hề oán trách ai đâu
Công tâm chấp nhận bao điều
Đáng thương cho kẻ bốn muà
héo hon
Cho tất cả lại còn oan
trái
Có màng chi khổ aỉ dư âm
Chuỗi ngày thê thảm âm thầm
Còn bao nhiêu nưã nỗi niềm
vấn vương
Em vẫn sống đảm đương
trách nhiệm
Dạ thẳng ngay thấm đẫm
chuyện đời
Dang tay dám nhận đón ai
Dù cho họ cũng ngậm ngùi
trần căn
Chìm đắm sợ bể hồng sông bụi
Cố quên đi khắc khoải qua
ngày
Vết thương lòng dạ chơi
vơi
Đẩy đưa sông nước nổi trôi
bọt bèo.
Run rẩy bước phù du quen
thuộc
Con đường xưa tưởng chuộc
lỗi lầm
Mà sao duyên nợ oái oăm
Trượt hoài té ngã tím bầm
ruột gan
Em sợ lắm nỗi niềm chồng
chất
Anh có còn ôm chặt tấm
thân
Nói ra anh chắc sẽ buồn
Nhưng em cứ nói cho hồn thảnh
thơi
Duyên phận đó thảm thê anh
nhỉ
Tình cuả em sầu tủi thực
hư
Đến rồi lại mất vi vu
Theo cơn gió thổi sương
chiều ngẩn ngơ
Em rất muốn mặn mà say đắm
Trong si mê đằm thắm ái
ân.
Mà sao trong cõi muôn vàn
Má hồng bạc mệnh trời còn
đánh ghen.
Em vẫn sống thở than nhẫn
nại
Suốt quanh năm lầm lũi cô
đơn
Ngoài trời rỏ gịọt mái
hiên
Mờ mờ nhân ảnh linh hồn
kêu mưa
Đầm đià rỏ lệ trên thơ
Lá thư giang giở năm xưa vẫn
còn…!
Chú Thích: Không nhớ là
chuyển thể hay hoạ lại thơ MHT?
22.2.1010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét