Lúc chàng ở rể em còn nhỏ
Thầy mẹ em đâu có tỏ bày
Ngây thơ em gọi là mày
Nhũ đào dần nhú ngất ngây
sượng sùng
Chàng càng lớn lừng khừng
lấn bấn
Má em hồng mấy bận thì
thôi
Thấy em phụng phịu chàng
cười
Hết đi lại đứng chàng ngồi
thật xa
Rồi một buổi mẹ cha đi vắng
Vào trong buồng chàng thấy
em nằm
Rờ tay quờ quặng âm thầm
Nhưng em chẳng ngượng ôm
chầm cho quen
Toàn thân nóng em quên che
đậy
Mắt nhắm nghiền cũng thấy
hay hay
Kể từ dạo đó em say
Đêm nào em cũng loay hoay
với chàng...
Em chẳng dạy và chàng chẳng
học
Sách thánh hiền chàng đọc
em nghe
Chúng mình tình nghiã phu
thê
Trước sau thì cũng đê mê
thành nghiền...
cảm tác từ thơ Hàn Mạc Tử:
Sượng Sùng
8.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét