tự cảm từ thơ Thủy anh Lam
và Hoa Mai: Anh Tiễn Em Đi
Kể từ đó rầu lòng đưa tiễn
Anh ra đi cuối tận phương
trời
Thuyền đời viễn xứ xa xôi
Lênh đênh bốn biển nổi
trôi trập trùng...
Thế là hết tơ hồng mộng ước
Em trở về từng bước ủ ê
Tình ta bến hẹn ê trề
Cánh chim biền biệt não nề
anh ơi!
Tim đã chết cho đời ghẻ lạnh
Rừng xanh tươi rụng hết lá
cành
Còn đâu như bóng với hình
Một hai sớm tối ân tình gửi
trao...
Trời thăm thẳm bao la vô tận
Cánh chim buồn lận đận hư
vô
Bốn muà cỏ uá xanh xao
Nưả đời còn lại bơ vơ nẻo
nào...?
Đành cách trở đôi bờ vô vọng
Nhớ làm sao bảng lảng mây
trời
Phiêu du biệt xứ người ơi!
Sủi màu tăm cá chơi vơi
hão huyền...
Hỏi Nguyệt Lão tơ duyên rối
chỉ
Tháng năm dài tê tái khổ
đau
Lẻ loi khắc khoải tương tư
Còn mơ tưởng hận mái đầu
hoa dâm...
Bởi định mệnh âm thầm bạc
bẽo
Anh ra đi vạn nẻo đường xa
Hương đêm lành lạnh vào
thu
Hoa rơi từng cánh dãi dầu
nắng mưa...
Vọng tình khúc canh khuya
vắng vẻ
Biết làm sao trần thế lầm
than
Hành hương nối tiếp bước
chân
Thiên đường khổ hạnh lệ
tràn bờ mi...!
9.2.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét