Tình mây nghiã gió
Gió mây sinh giữa đất trời
Đôi ta duyên phận từ thời
xa xưa
Mây về gọi gió lưa thưa
Hạt trời mưa móc tình ta
xum vầy
Quanh năm ân ái vơi đầy
Đi xa mây vẫn vun dày nhớ
mong
Mây về gió laị vấn vương
Gió mây quấn quít yêu
thương ta mình
Mây đừng mê mải trời xanh
Để cho gió phải một mình
bơ vơ
Trần gian sầu muộn ngẩn
ngơ
Trông mây nghe gió bao giờ
gặp nhau
Anh đi bao nỗi u sầu
Để em vò võ chiều chiều
ngóng mây
Trời quang mây tạnh gió
bay
Gió hiu hiu thổi tóc mây
nhớ chàng
Gió mây sao lại giưã đàng
Nửa đường oán trách hai
lòng đổi thay
Mây xa mê maỉ đất trời
Hoa thơm bướm lượn nuí đồi
gần xa
Vắng gió mây ngã xa đà
Mộng tình luyến aí xa nhà
quanh năm
Gió ơi! Gió thổi về vườn
Thương người thiếu phụ phu
quân vắng nhà
Hoa xuân lá úa chiều tà
Mây ơi! Mây biết tuổi già
gió mong
Mây trời vui cảnh bốn
phương
Non cao nước biếc sông
trăng dịu dàng
Mây còn thương gió héo mòn
Đừng quên mây gió xe duyên
vợ chồng.
Đức Quốc 7.3.2008
Lu Hà
Tình Xa Mây Núi
Nuí ơí! Núi đứng ở đâu
Nhớ xưa ân ái yêu chiều
nuí mây
Ôm lưng trái nuí sum vầy
Đi xa thương nuí tháng
ngày lẻ loi
Mây ơi! Nuí laị khóc rồi
Như nàng thiếu phụ chờ người
chinh nhân
Chàng mây sinh Bắc tử Nam
Nước non nặng trĩu vợ hiền
nhớ mong
Thương nàng một nắng hai
sương
Đường cày chân lấm đảm
đang việc nhà
Hai vai nặng gánh sơn hà
Mưa phùn giá buốt đời hoa
uá tàn
Chiều chiều chân nuí hái
sim
Nuí cao tím cả lòng em nhớ
chồng
Bóng xưa lật đật vội vàng
Ba lô con cóc muối vừng nắm
cơm
Hạt cơm thấm giọt khóc thầm
Nhai trong nước mắt tấn tần
chia ly
Trường Sơn dãy nuí chạy
dài
Mây bay ấp bóng thương người
hậu phương
Năm daì tháng rộng mịt
mùng
Mỏi mòn nuí đợi từng ngày
bồng bang
Trai tơ lửa bén rơm vàng
Lưá thì lần lữa phụ chàng
mây xa
Nuí xanh thoang thoảng
hương na
Chim bay nháo nhác la đà lả
lơi
Mây ơi! Nuí đã mang thai
Sinh hòn nuí nhỏ đẹp noì tổ
tiên
Mây trời xa khắp mọi miền
Buị trời nhiễm độc da cam
mưa vàng
Nuí ơi! Mây chẳng trách
nàng
Đôi ta như vậy lỡ làng giở
giang
Mây xa muôn nẻo trùng
phùng
Hoa thơm bướm lạ dọc đường
hành quân
Cánh mây phong vũ luị tàn
Đi đâu cũng để trần gian rụng
rơì
Nuí đừng thương nhớ làm
chi
Tội này ai chiụ nuí mây hận
đời…
Đức Quốc 2008
Lu Hà
Nước Non
Nước non như bóng với hình
Non cao nước biếc mối tình
thâm sâu
Nhớ xưa trong cõi mịt mù
Đêm ngày sáng tôí âm u
dương trần
Một hôm ánh sáng toả tràn
Mây bay vần vũ ầm ầm đổ
mưa
Hành tinh sông nuí reo hò
Chúng sinh muôn loại ta bà
tạo nên
Nuí ơi! Thế kỷ bần hàn
Mưa rơi đỉnh nuí thác nguồn
đổ xuôi
Giọt trời đẫm lệ tuôn rơi
Ta bà đau khổ biển khơi
vơi đầy
Xa nhau nước vẫn bồi hồi
Tấm lòng của nuí bao giờ
trả đây
Non ơi! Duyên nợ thề bồi
Tình ta non nước đất trời
mộng say
Suối ôm thân nuí gió bay
Ái ân dòng chảy xanh cây
reo cười
Quanh quanh bờ suối hoa
tươi
Thắm tình non nước muôn đời
thủy chung
Nước ơi! Nước chảy xuôi
dòng
Thương non một bóng đêm
đông lạnh lòng
Muà thu lá rụng trên rừng
Lá bay xào xạc xé lòng nuí
non
Nước xa có biết nuí buồn
Tháng ngày mòn mỏi nhớ
mong nước về
Bao giờ nước mới về quê
Thương đời viễn xứ tím chiều
quê hương
Tự do vùng vẫy đại dương
Nước ơi! Còn nhớ tháng
ngày lầm than
Sinh ra trong cảnh bạo tàn
Trời giông nổi gió ầm ầm
tuôn mưa
Trái nghiêng nuí ngả cây
gào
Chim muông sợ hãi bọt bèo
theo sông
Nuí ôm giọt nước trong
lòng
Mối tình non nước thủy
chung đời đời
Đức Quốc 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét