chuyển thể thơ Mai Hoài
Thu: Cô Quạnh
Uống cho cạn giọt sầu tê dại
Hết vơi đầy đắm đuối
thương yêu
Tâm linh vật vã sớm chiều
Buồng tim no cứng tiêu điều
hoàng hôn
Ly rượu đắng trần gian u
ám
Phím thơ chùng ảm đạm cơn
mê
Hồn đau nhỏ lệ tràn trề
Bên bờ ảo vọng ê chề yêu
đương
Thú đau đớn chán chường
bao nỗi
Hạnh phúc chi chăn gối nhạt
nhoà
Đợi chi người đã phụ ta
Phấn hương nhàu nát cỏ rầu
hồi xuân...
Lại cám dỗ quỷ thần xui
khiến
Chẳng thương ta khổ tận
cam lai
Còn gì trong cõi trần ai
Cuồng si mê loạn canh dài
chảy xuôi
Dòng máu đỏ còn tươi sự sống
Nợ tình nào đằng đẵng trả
vay
Uống đi những giọt sầu cay
Người đời bàn tán đoạ đầy
thị phi
Uống cho say xuân thì tuổi
mộng
Quên tháng ngày vất vưởng
xót xa
Hồn ta chết giưã canh gà
Chẳng còn chi nưã uá màu cỏ
cây...
Ôi khoái lạc điên say lảo
đảo
Hỏi ông trời bạc bẽo thế ư
Chòm sao Bắc Đẩu xôn sao
Thương người thiếu phụ quạnh
cô cuộc đời...
17.11.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét