Bởi vì em chẳng nói ra
Tình như chiếc lá la đà biển
xanh
Yến oanh khúc khích trên
cành
Trêu người dương thế bồng
bềnh bể sâu
Xót xa trong cõi ta bà
Lưã lần mà chịu khổ đau suốt
đời
Thong dong như cánh chim
trời
Ầm ầm vũ bão gốc sồi lật
trôi
Trùng dương dặm nẻo xa
khơi
Trán nhăn tư lự chơi vơi bến
nào?
Ngỡ rằng lạc nhạn chiêm
bao
Trầm ngư tủi hận nghẹn
ngào em ơi!
Đêm đen ngồi ngắm sao rơi
Trái tim băng giá tan rồi
từ lâu...
Bẽ bàng ảo não xuân thu
Bọt bèo trôi nổi uá sầu cỏ
hoa...
cảm tác từ thơ đường cuả
Thimyngoc Huynh: Có Nỗi Niềm Riêng
12.7.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét