Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Tình Vương Cát Bụi



 
Ta nhớ em rừng thu gọi lá
Lòng thiết tha mưa gió thương trăng
Mắt buồn thăm thẳm mây giăng
Trùng dương chiếc bách lỡ làng biển khơi...


Em vẫn đó xa xôi cô quạnh
Mỗi đêm về trời lạnh buồn tênh
Cưả hờ lay động bức mành
Nghẹn ngào hơi thở năm canh ngậm sầu...

Rượu chếnh choáng lòng ta chẳng ấm
Khúc nhạc buồn ảm đạm phôi phai
Dập dìu tiếng sáo thiên thai
Hồn thơ lạc lõng canh dài bơ vơ...

Hãy uống hết mịt mù năm tháng
Bốn muà qua lạnh bóng giai nhân
Xa nhau vướng buị phong trần
Khát khao chua xót tấm thân lạc loài...

Thế là hết cuộc đời gió bụi
Bởi yêu đương lỡ núi hẹn sông
Vu qui pháo nổ đoạn đường
Trông chi cánh hạc bi thương phũ phàng...

Ta thầm gọi quê hương một thuở
Hạc trông trăng bóng cuả em tôi
Sầu buông mưa vãi ngang trời
Tà dương khuất núi tả tơi nỗi niềm...

Bao kỷ niệm đầy thêm sâu nặng
Những ân tình duyên dáng khó quên
Hồn còn thổn thức triền miên
Lòng đau nức nở ưu phiền xót xa...

Đừng nghi ngại giọt sầu cay đắng
Lệ vào trong đằng đẵng vì ai
Trái tim rỉ máu phôi phai
Thơ còn ai oán tuyền đài chẳng thôi

Tình đã chết một thời đắm đuối
Mảnh khăn tang nhức nhối lòng ta
Phù du trong cõi ta bà
Bọt bèo tôi nổi cơ cầu khổ đau!

Chú thích: Thơ cảm tác từ thơ xướng hoạ cuả Mai Hoài Thu và Thủy Anh Lam:" Vô Vọng..."
18.6.2012 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét