tặng Nguyệt Nhi
Nam Kha giấc mộng thiên
thu
Bàng hoàng tỉnh dậy mà ngơ
ngẩn tình
Ngàn năm bàng bạc non xanh
Tì bà dạo khúc biên đình
năm nao
Trải bao thế kỷ xôn xao
Dương cầm khúc ấy nghẹn
ngào Nguyệt Nhi
Khóc thương trong cõi trần
ai
Hạt châu lã chã canh dài
đêm thâu
Cháo kê bén lưả canh gà
Nhớ chàng cát sĩ dãi dầu nắng
mưa
Lầu thông kinh sử thiên
thư
Văn bằng chẳng có bốn muà
héo hon
Nôn nao biển động sóng cồn
Bâng khuâng xao xuyến tâm
hồn văn thơ
Thế gian trọng kẻ lắm đô
Khoe khoang bằng giả mưu
mô bạc vàng
Lu Hà ba thước văn chương
Bọt bèo xơ xác thê lương
đoạn trường
Kẻ ngu đưá ngọng tấn công
Vu oan già lão chẳng ông
thì thằng
u ơ bắt bẻ lằng nhằng
Trò cười thiên hạ lòng
nàng xót xa...
Nguyệt Nhi mình ngọc vóc
ngà
Phất phơ cành quế Hằng Nga tủi sầu
Hẩm hiu dưới gốc cây đa
Phất phơ cành quế Hằng Nga tủi sầu
Hẩm hiu dưới gốc cây đa
Vẫn là cuội cuội đỏ ngầu mắt lên...
Hung hăng kèn cưạ bon chen
Tung tăng lên mạng mấy
phen tẽn tò...
2.1.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét