cảm tác thơ Hồ Dzếch: Cô
Gái Việt Nam
Hỡi người con gái Việt
Nam!
Sinh ra lận đận âm thầm khổ
đau
Tình cô dầu dãi nắng mưa
Tháng năm chỉ biết âu sầu
nhớ nhau
Xa nhau đuà rỡn bướm hoa
Má hồng cô để phôi pha nắng
tàn
Khi vui trăng đã khuất
ngàn
Con thơ bồng bế muôn vàn
thương yêu
Thời gian môi thắm mĩ miều
Xôn xao sóng nước bến chiều
hoàng hôn
Nghìn năm dằng dặc thu buồn
Huy hoàng không đủ nguồn
cơn lệ tràn
Tôi tìm lại bóng trăng
ngàn
Trở về đường cũ bước chân
năm nào
Sắt son cô vẫn đợi chờ
Rau sam vẫn mọc chân rào
cô ơi!
Vườn hồng mơ có xanh tươi
Gió xuân mơn trớn bông cười
chim ca
Ruộng đồng luá chín bạc
màu
Lòng cô rầu rĩ mái đầu héo
hon
Hỡi cô gái Việt Nam buồn
Hy sinh hai chữ bảng son
trọn đời
Nạm vàng để lại trăm nơi
Công dung ngôn hạnh sáng
soi nụ cười!
13.6.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét