Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Qua Vùng Tịch Liêu



 




hoạ thơ Huệ Thu

Hồn về theo gió tìm sương
Bóng trăng thềm cưả ôm vòng lưng ong
Vi vu thoang thoảng hơi rừng
Lần ra thảm cỏ tận cùng về đâu?
Sông quê lá áo vườn sâu
Cô đơn chảy mãi mang sầu ra khơi

Heo may xào xạc đuà vui
Hằng Nga thơ thẩn ngậm ngùi làm thơ
Nghẹn ngào vương vấn sầu đưa
Chuông chuà xao động canh khuya im lìm
Xa bay hương nhụy sao tìm
Hồn còn đọng lại nỗi niềm xa xưa
Bốn phương dặm thẳm mây mờ
Hàng hiên rỏ lệ cơn mưa não lòng
Ba thu quặn lại sầu đong
Gói trong một cõi đoạn trường mà thôi!
Hồn về theo gió đuà vui
Đứng bên ngõ vắng lòng ai não nùng
Trần gian buồn thảm hư không
Sắc hương ảo vọng giưã vùng cô liêu
Dấu mòn sỏi cũ lối sau
Xác xơ cỏ dại lá sầu rưng rưng
Men theo chân núi bià rừng
Mênh mông trời đất tận cùng tìm đâu?
Rong rêu bám chặt chân cầu
Dòng sông thầm lặng rầu rầu buồn trôi
Bâng khuâng tìm lại niềm vui
Vẫn là chốn ấy hoa cười bướm mơ
Côn trùng rên rỉ mãi giờ
Hoang vu lẫn bóng chuông chuà sương tan
Đi đâu nào biết ai tìm !
Xót đau cho mãi nỗi niềm xa xưa
Hồn về người đã biết chưa?
Hàng me đẫm lệ giọt mưa não nùng
Buồn vui năm đợi tháng mong
Hững hờ lạnh lẽo như dòng sông trôi
Canh khuya thổn thức tàn rơi
Dầu hao le lói còn ai thương cùng
Cũng là không có có không
Hồn về ảo mộng qua vùng tịch liêu.

18.1.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét