đối thơ giưã Thi Nguyên và
Lu Hà
Nhân Tình
Đầu bài Tam Đức, Tứ Ân.
Cuối bài thiên hạ rần rần
chửi nhau.
Giữa bài nặng chiũ nỗi sầu.
Cao xanh có thấu điên đầu,
vì đâu?!!
Tưởng là nhả ngọc phun
châu.
Tưởng là lòng chẳng vương
sầu thế gian.
Tưởng là được ngắm quan
san.
Hoa thơm cỏ lạ, mây ngàn,
non cao.
Ai đem ngọn gió rì rào.
Gom mây vần vũ, mưa ào ào
rơi.
Rét run, quang cảnh tả
tơi.
Hoa be bét cánh, trăng rơi
mặt hồ.
Nhân tình thế thái hư vô.
Thương mình lẻ bạn, hồ đồ
tối tăm.
Yêu thơ vương vấn ruột tằm.
Tình ơi sao mãi trăm năm
còn buồn.
Thi Nguyen. 20.01.2012
Thế Thái
Ồ ra thế nhân tình thế
thái
Cứ thì thầm qua lại với
nhau
Mặn mà chan chưá bên cầu
Chàng chàng thiếp thiếp
giang đầu nỉ non...
Hội rồng phượng châu phun
ngọc nhả
Toại lòng nhau được cả thế
gian
Đỉnh cao muôn trượng quan
san
Hoa thơm cỏ lạ trăng ngàn
nôn nao...
Chớ hờ hững rì rào lơi lả
Gom mây hồng vần vũ gió
mưa
Nắng lên ong bướm la đà
Cánh hoa thơm ngát trái
đào lâng lâng...
Đừng buồn nhé tằm vương tơ
rối
Phận hồng nhan la lối làm
chi
Gặp nhau trong cõi trần ai
Tình ơi để mãi hương nhài
thoảng bay...
21.1.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét