Ai vẫn nhớ ai suốt cả đời
Xót xa nuối tiếc tháng
ngày trôi
Chỉ vì em chót ra nông cạn
Nên để tình anh theo gió
mây ......
Nếu chỉ chút tình cũng khổ
đau
Tháng ngày mong mỏi ngóng
trông chờ
Mà lòng anh vẫn chai như
đá
Hỏi lại trời sao gió hững
hờ ?
Đừng ghét bỏ nhau tự hỏi
mình
Duyên tình đi hỏi nợ trời
xanh
Một giây không khéo thành
oan nghiệt
Hận để ngàn thu mộng chẳng
lành
Chôn thẳm rừng sâu một cõi
lòng
Tận cùng đau khổ cuả bi
thương
Vì sao anh giận mà không
nói
Suốt cả kiếp này em nhớ
mong
Nhớ thuở năm nào ta biết
nhau
Anh như bướm trắng quấn
bên hoa
Bao nhiêu thơ phú đầy hy vọng
Tình tứ hay là gió thoảng
qua
Đánh mất tình yêu còn chút
thương
Giận em anh quyết chẳng
say lòng
Đời người con gái hoa thơm
nhụy
Em tặng cho người lỡ chuyến
sang
Chỉ một cái hôn chẳng vẹn
tròn
Sao không trân quý nụ tầm
xuân
Chờ anh ghẻ lạnh còn chi nữa
Em lại gào lên nỗi oán hờn
Khí khái nam nhi thường vẫn
thế
Mê say con cá cắn nhầm câu
Đến khi em hiểu thì anh đã
Ngậm miệng âm thầm chiụ khổ
đau
Suốt cả thời gian ba chục
năm
Trong lòng đâu có bóng
tình nhân
Không yêu mà nhớ là oan
trái
Món nợ oan tình gưỉ núi
non
Tình tứ làm chi chuyện đã
qua
Kiêu căng hợm hĩnh nỡ bông
đuà
Để ai dễ biến thành băng
giá
Tự hỏi lòng ai mất thật
thà ?....
Hối hận làm chi chuyện đã
rồi
Bao nhiêu năm tháng lệ từng
rơi
Vì sao mà lại ra gian dối
Thiên hạ cười chê tủi nhục
đời
Tự trói lòng mình mất tự
do
Lệ quen tập thể lắm đong
đưa
Đem thân nô bộc theo giáo
huấn
Nhầm lẫn nên đời chiụ khổ
đau
Em đón chờ anh suốt cả
ngày
Không gian tĩnh lặng giưã
hai người
Giận em anh hoá thành câm
điếc
Trong bếp nồi cơm đã chín
rồi …..
Đã mấy thu rồi nhanh thế
nhỉ
Còn đâu đằm thắm lúc khi
xưa
Thời gian nguội lạnh ra cằn
cỗi
Mà người quân tử chẳng
buông tha...
Chớ vội trách nhau kẻ bạc
tình
Đau lòng anh lắm hận tàn
canh
Bởi ai không khéo đường cư
xử
Tri thức chôn vùi dưới biển
xanh
Thôi thế thì thôi đã hết rồi
Tình ta chỉ có bấy nhiêu
thôi
Quay về chung thủy người
em đã
Và để anh yên với tháng
ngày
Chuyến tàu thổn thức vẫn
nguồn cơn
Rời rã lòng ai quặn nỗi buồn
Kẻ ở người đi đừng nuối tiếc
Đừng thề sông núi với người
câm
Về laị Việt nam bùng cháy
tim
Làm sao anh có thể yêu em
Bao nhiêu năm tháng đầy
băng giá
Là gái có chồng chớ vội
tin...
Tôi viết bài thơ kể chuyện
rằng:
Cho người em gái ở quê
hương
Tôi không oán trách gì em
nưã
Tôi vẫn thương em một chút
lòng
19.8. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét