chuyển thể từ thơ Xuân Diệu
Hãy nán lại cùng nhau ân
ái
Trăng đêm nay lạnh quá người
ơi
Rượu tàn rỏ giọt sương rơi
Khách đi thì cũng một thời
trăng hoa …
Trăng sáng quá vi vu gió
thổi
Ngả đầu say mềm mại mê ly
Ngạt ngào bên trái tim côi
Cung đàn non nỉ đất trời
mênh mang
Hồn phiêu lãng lỡ làng huyền
ảo
Ánh nguyệt soi bồng đảo
trái son
Dạt dào mây dải đầu non
Có thương sông nước trăng
còn lệ rơi ?
Thoáng rờn rợn ngậm ngùi
lòng biển
Đêm hoang vu lận đận triều
dâng
Ái ân du khách nhẹ nhàng
Một đêm như ánh trăng vàng
lướt qua
Nguyền dệt võng đung đưa
cánh sóng
Bọt bèo trôi qua ngả thác
ghềnh
Hương hoa nhụy rưã tình
anh
Tóc mây thêm rối buộc mình
đêm nay…
Rồi cũng hết bướm bay ong
rã
Đêm lại đêm lạnh lẽo thịt
da
Giai nhân đợi gốc sồi già
Sông trăng bến nước la đà
trời xanh
Người kỹ nữ vén mành xoã
tóc
Cuộc du dương tang tóc
làng chơi
Viễn du bận chuyến xa khơi
Phảy tay nuối tiếc một đời
tài hoa
Gà xao xác trăng ngà lạnh
buốt
Chăn chiếu xô tha thiết
người đi
Một đêm thuyền hững hờ
trôi
Áo xanh khuất nẻo người ơi
còn về ?
6.3.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét