Ngày xưa ấy thời tôi còn
nhỏ
Đi lễ chuà quần áo xênh
xang
Tôi đeo khánh bạc dâng
nhang
Chị tôi hương nến đinh
vàng mới mua
Chị lóng ngóng cúi đầu đảnh
lễ
Có hai chàng trai trẻ đôi
bên
"Lòng thành lễ vật đầu
niên
Ra giêng tiểu muội hồn
nhiên lấy chồng"
Chị phụng phịu má hồng
ngây ngất
Ngúng nguẩy ra quên mất cả
tôi
Vùng vằng chị đứng chị ngồi
Tam quan ngoài mái chị cười
luôn luôn
Quẻ thần mách mà khôn đáo
để
Số cuả nàng dâu rể đầy nhà
Chồng thương cùng bạc mái
đầu
Phong lưu đàn hạc bốn muà
nở hoa
Nay chị đã tuổi già xế
bóng
Đời trầm luân cay đắng biết
bao
Chị còn nhớ mãi điều mơ
Nắng mưa dầu dãi sương mờ
khói trăng
Tôi thì cũng là chàng thi
sĩ
Khói hương chuà nhân ái
như xưa
Chuông vàng khánh bạc lưa
thưa
Nỗi buồn thiếu vắng giọt
mưa chiều tà
Chân đi đếm chuông chuà phảng
phất
Tâm hồn tôi da diết nhớ
nhung
Tuổi thơ nũng nịu theo
cùng
Chị tôi ãm bế trập trùng
nước mây
Mơ tuổi ngọc đắm say tha
thiết
Đi lễ chuà cảnh vật ngây
thơ
Chị tôi xuân nở hoa đào
Thời gian níu kéo nghẹn
ngào xót xa...!
thơ cảm tác đọc thơ Hồ
Dzech: Rằm Tháng Giêng
4.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét