Việt quốc non sông bậc mỹ
nhân
Ngàn năm hương sắc vẫn lưu
truyền
Trữ La chân núi hồn thơ thẩn
Một đoá trà mi ở thế trần
Lịch sử ngàn năm có ngậm
ngùi
Trăng thu bàng bạc nhớ
thương người
Tấm lòng trong trắng mười
năm lẻ
Tất cả giang sơn một nụ cười
Mưu kế mỹ nhân độc hiểm
sâu
Ba quân ớn lạnh ánh trăng
ngà
Thù nhà nợ nước vì ai chứ?
Câu Tiễn kẻ kia khéo mập mờ...
Ngô quốc quân vương lạc nước
cờ
Si tình vương nặng nỗi
thương đau
Thù cha phút hoá thành tri
kỷ
Hận để ngàn thu một nỗi sầu
Chúng giết cha nàng có biết
không?
Đôi bên tranh chấp khó
phân tường
Địch ta mờ ảo làn ranh giới
Tuổi trẻ thơ ngây chiụ lỡ
làng....
Mộng tưởng cống Ngô là cứu
đời
Vinh quang hiển hách để
cho ai
Kẻ kia lam lũ cùng cam chiụ
Bá tánh chiụ ơn chẳng bận
gì...
Câu Tiễn Phù Sai cũng thế
thôi
Quân vương tranh bá chuyện
bao đời
Kẻ nhân người ác sao mà biết
Chuyện đã qua rồi máu lệ
rơi!
Tàn bạo hơn thua mất nước
rồi
Hội Kê nuốt hận chẳng nên
lời
Năm nghìn binh giáp còn hy
vọng
Phục quốc oan hồn bao tử
thi
Ba năm nô lệ cho Phù Sai
Câu Tiễn bền gan ở xứ người
Nếm phân Phạm Lãi bày mưu
kế
Suối lệ nhạt nhoà cô gái
ơi...!
Người mẹ quê hương có thấu
chăng?
Ngàn thu vạn kiếp vẫn chờ
mong
Trữ La bến nước sầu lưu
luyến
Hồn ở Linh Nham thuộc nhớ
đường
Tình giả mà sao nông nỗi này
Chân thành ân ái cuả Phù
Sai
Phút giây chẳng nỡ dời
cung Quảng
Chôn dấu trong tim một
bóng người…
Thương mẹ lòng ai nhớ cố
hương
Dặn dò em gái phút chia ly
Ra đi nhẹ nhõm hồn thanh
thản
Chân núi Linh Nham nhuộm
bóng hồng
Giây phút cuối cùng đã hiểu
ra
Thương thân phận bạc kiếp
tài hoa
Việt Ngô hai nước liền
sông núi
Con cháu muôn dân vẫn một
nhà
Xả hiến thân mình cho nước
non
Vầng trăng vằng vặc tấm
lòng son
Khuyên Vua vô ý gây nên tội
Cung Quảng xa hoa nợ oán hờn...
Bắc tiến Trung Nguyên mộng
sát nhân
Phù Sai nghe vợ phải suy
tàn
Chiến tranh suy yếu nguồn
quân lực
Nạn đói mất muà dân khóc
than
Tây Thi nàng hỡi có hay
chăng
Câu Tiễn làm sao hiểu nỗi
lòng
Công lao bỗng hoá thành ân
oán
Tan nát đời hoa những
tháng giòng
Thích khách phái đi muốn
giết nàng
Tâm xà ác độc rõ Việt
Vương
Một công đôi việc hai nhân
mạng
Chiếm đoạt tình yêu kẻ phũ
phàng...
Ván đã đóng thuyền Phạm
Lãi ơi!
Tài trai kiêu dũng trí hơn
người
Tình ta đôi ngả từ đây nhé
Quảng hàn biền biệt vắng
Tây Thi
Hồn ở trên mây ngó xuống
không
Ngàn năm hạ giới xót
thương nàng
Hôm nay có kẻ buồn day dứt
Viết một bài thơ gưỉ gió
trăng.
1.12. 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét