Nửa đêm bừng tỉnh như mơ
Tiên cảnh hồn bay lẫn tiếng
thơ
Cõi vọng trong tim còn thổn
thức
Như ai ân ái vơí người hoa
Sống ở dương trần chỉ có
ta
Luôn mơ tiên cảnh cõi người
xưa
Xa quê lạc Nước đành dang
dở
Khổ aỉ duyên tình vượt biển
xa
Đông Âu nổi loạn bão mù
khơi
Sấm sét trên đầu thác nước
trôi
Sóng cả thuyền tình em lướt
sóng
Thương đời chen chúc cõi
trời Tây
Anh viết bài thơ chuyện bốn
năm
Rủ lòng chia sẻ với phong
lan
Tôn thờ Vệ Nữ tình yêu dấu
Suốt cả đời anh giấc chẳng
tàn
Người trước kẻ sau nối bước
chân
Xếp hàng vương lệ cõi trần
gian
Xứ người vong quốc là như
thế
Từng gói phần chia khổ thế
nhân
Yêu ai mà lụy khổ vì ai
Người ở đâu xa chẳng biết
gì
Xát muối lòng nhau từng đoạn
khúc
Ái tình vương vấn mãi
không thôi
Anh hiểu ra rồi lệ vấn
vương
Như ai khổ aỉ với tình
riêng
Không tìm nhau được làm
sao chiụ
Điên cả đất trời bạc nuí
sông
Có ở trong đời mơí biết
nhau
Ra đi để lại hận ngàn thu
Anh hùng tương ngộ duyên
thiên lý
Vẳng tiếng đàn xưa bóng xế
chiều
Gió rét từng cơn băng tuyết
tan
Mong manh áo vải tím bầm
gan
Lời ca tiếng hát ai nghe nữa
Đói rách xa hương điệu haĩ
hùng
Anh khóc thương em giọt biển
xanh
Muối từ trong mặn máu tim
mình
Yêu em thương xót từ tâm
huyết
Những bốn năm trời chẳng
có anh
26 . 2. 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét