Tuổi đã cao rồi vẫn thở than
Thương cho phận bạc cái hồng
nhan
Thuyền quyên quân tử vòng
duyên số
Trời chẳng cho nhau được ở
gần
Em đã sinh ra để tặng anh
Mà sao trời nỡ cắt duyên
tình
Phải chăng oan trái do tiền
định
Trong cõi người xưa nợ vướng
thành
Xét laị duyên xưa trời chẳng
nỡ
Mà anh nhỡ bến chuyến đò
ngang
Đường xa lưu luyến màu
sương gió
Tình nghĩa đôi ta có mặng
nồng
Bé bỏng em tôi nhuộm bóng
hình
Dưới trời nắng đẹp mộng vừa
xinh
Tỏ bày em muốn ai chăm sóc
Vệ sỹ theo nhau bảo vệ mình
Em ơi! Anh đã hiểu ra rồi
Mới gặp mà em đã mến ngay
Có phải kiếp xưa là duyên
nợ
Mà sao lỡ ý để chia
ly?....
Anh ở phương trời vẫn nhớ
mong
Năm dài mòn mỏi vẫn hằng
trông
Cầu cho em được bình an
nhé
Trọn kiếp trần ai đẹp ý chồng
Xưa hỏi rằng anh uống rượu
gì?
Anh cười chỉ bảo rượu chè
chi
Gặp nhau là đã say rồi đấy
Uống để quên nhau xuốt cả
đời
Em mến thương anh chẳng rượu
chè
Cho đời thoát khỏi cảnh
say nhè
Có người sáng tối hay hung
tợn...
Ôi hãy hùng thay những tối
hè...
Em tôi ngoan quá dáng hồng
hào
Anh mến thơ ngây đoá mộng
đầu
Giận kẻ hương say còn phá
khói
Để em thơ thẩn ngóng chiều
xa...
Thôi chuyện đã rồi nuối tiếc
chi
Thương người lữ khách bước
ra đi
Cho ai ở laị muôn sầu hận
Oán trách người ta nghiã
lý gì?
Anh dặn chẳng may nếu phải
đi
Phương xa ôm hận nhẹ thuyền
trôi
Ở nơi chín biển chờ anh
nhé
Nối lại tình xưa nặng
nghiã đời
Có lẽ cũng còn vài chục
năm
Tháng ngày vui vẻ với muà
xuân
Ngân nga hát muá yêu nhân
loại
Làm đẹp cho đời một mỹ
nhân
Anh chẳng buồn đâu anh chỉ
thương
Thương em vò võ với canh
trường
Gần ba thập kỷ mà không biết
Nay hiểu lòng em đã muộn
màng
Lão tử ngày xưa đã nói rồi
Đời nhanh như mộng chỉ vui
thôi
Bình minh chiếu sáng qua
rèm cửa
Hãy sống vui em kẻo thiệt
thòi!
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét