cảm tác từ bức ảnh nàng hợi
Nàng ngồi uốn éo lưng ong
Làn da mềm mại má hồng nôn
nao
Toàn thân trắng nõn như tơ
Bạch mao óng ả ngẩn ngơ vì tình
Xưa kia ở chốn thiên đình
Thướt tha yểu điệu thiên
binh phải lòng
Phạm vào tình ái luân thường
Phạm vào tình ái luân thường
Ngọc Hoàng nổi giận mà
vương nợ này
Dân gian là chốn lưu đày
Gặp Trư Bát Giới đắng cay
tủi sầu
Lưả rơm nồng mặn thiết tha
Ân ân ái mặn mà thâu canh
Hay ăn nết ngủ đã đành
Lại còn õng ẹo yêu anh nhiều
nhiều
Đủng đà đủng đỉnh sớm chiều
Lược gương son phấn bao
nhiêu cho vưà...
Khổ thân Trư mỗ nhà ta
Ra công phục dịch hầu bà
cháo cơm
Tối ngày chăn ấp gối ôm
Sinh năm đẻ bảy chôm hôm
giưã nhà...
Lão Trư lao lực khổ đau
Xanh xao vàng võ mái đầu bạc
phơ
Nước nhà mè nheo gắt gao
Kiểm tra hộ khẩu má đào
héo hon...
Nàng còn ngồi đó đòi cơn
Thương Trư Bát Giới lệ
tuôn dòng dòng
Hận đời oan trái bất công
Sướng thân nàng hợi khổ
ông chồng già...
27.12.211 Lu Hà
27.12.211 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét