hoạ bài thơ cuối cùng cuả
T.T.Kh
Thu đến, xuân đi, tháng lại
qua
Mấy muà băng giá hẹn
thương đau
Ba năm dồn lại vuơng sầu tủi
Em vẫn âm thầm nhắc lại
đâu ?
Thôi nhé anh ơi, ngậm đắng
cay
Càng thương càng nhớ hận
chia ly
Vườn Thanh gió chướng
TiGon nát
Ai viết thành thơ sự đã rồi
?…
Tháng lại ngày qua một nỗi
niềm
Muà đông băng giá cõi lòng
em
Bài thơ chan chưá ba người
đọc
Đan áo cho chồng thiên hạ
xem …
Là khổ đời nhau anh biết
không
Ngàn năm lễ giáo có khoan
dung
Thương đau rỏ giọt tàn
canh lệ
Leo lắt đèn khuya điệu não
nùng
Rầu rĩ canh dư một cảnh
tình
Bài thơ ưá máu khóc điêu
linh
Thuyền em thăm ván còn
quay lại
Đổi lấy hư vinh chỉ một
mình…
Oán trách làm chi một cuộc
đời
Từng đêm giông bão cánh
hoa rơi
Buồng the quanh quẩn hồn
tê dại
Thương khóc người ta chẳng
giữ lời !
Tôi giận hờn anh nỗi đắm
say
Mỗi dòng mỗi chữ viết sao
đây
Tâm hồn tù túng buồn thê
thảm
Tôi nhớ từng đêm nỗi oán
dày
Héo hắt tàn canh chẳng được yên
Ngoài trời mưa gió cánh
hoa chen
Thương anh lầm lũi phương
trời thẳm
Khổ aỉ trùng dương tủi lụy
phiền
Anh ở phương nào có nhớ
nhung
Lòng còn thổn thức nghẹn
ngào thương
Tuổi thơ non dại đâu còn
nưã
Thoang thoảng tình em lạnh
giá hương
Đông đến thu tàn trăng mờ
soi
Thương anh sao nỡ trách
không thôi
Mưa lòng rầu rĩ theo năm
tháng
Trời hỡi, sao tôi khổ thế
này?
16.2.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét